Chương trước
Chương sau
Tuần trăng mật ngọt ngào trôi qua. Hà Hải Đông lên máy bay qua Mỹ, còn Vân Ninh trở về với cuộc sống thường ngày nhàm chán. Chị em trong công ty đều đùa rằng, kể từ sau khi trở về từ "đảo thiên đường", mặt cô trông có khí sắc hơn hẳn, càng rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Chiều hôm đó khi còn đang tất bật lên kế hoạch ra mắt sản phẩm mới thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt. Vân Ninh ban đầu nghĩ không có chút liên quan gì đến mình nên không để ý lắm, cho đến khi có nhân viên hối hả chạy vào.

"Chị Ninh, chị Ninh, nguy to rồi! Bên ngoài có người dẫn đến một đứa bé trai đòi gặp chị, nói đó là con của Hà tổng!".

"Gì cơ?".

Vân Ninh không khỏi kinh ngạc.

Mấy năm qua không phải anh đều đi tìm cô, không có ai hết cả sao?...

Cô bần thần đôi chút, nhưng vẫn lựa chọn tin anh mà giữ bình tĩnh đi ra ngoài.

Đứng trước cửa tiệm chờ giáp mặt cô là Văn Văn. Cô ta dẫn theo một đứa bé trai đã lớn nhổng chắc phải năm hay sáu tuổi gì đó rồi. Cậu bé trông vô cùng sáng sủa và đẹp trai, nhưng tuyệt nhiên không có chút điểm nào giống Hà Hải Đông.

Lạc Lạc trước đây có giống Hà Hải Đông không thì cô không chắc nhưng mà...

Nếu Văn Văn không tự nhiên xuất hiện ở đây, Vân Ninh thật sự đã quên mất sự tồn tại của chị ta ở trên đời này. Từ sau lần cuối cùng gặp gỡ, địa vị của chị ta trong giới vô cùng sa sút, sau đó thì liền lặn mất tăm. Lần này bỗng dưng trở lại còn tìm đến nhà của cặp đôi đang nổi nhất mùa cưới kì này thì hỏi sao cánh phóng viên không lũ lượt kéo đến?

"Dương Vân Ninh, mày cũng tài thật đấy. Một con oắt như mày mà cũng câu được một con cá lớn như Hà Hải Đông?!" - Văn Văn cười ra như phỉ nhổ - "Thảo nào từ lần đầu tiên gặp mặt mày tao đã không ưa. Xem đi, đây chính là con của tao và Hà Hải Đông đấy!".

Mắt của cô và cậu bé kia thình lình chạm nhau. Con ngươi của cậu bé rất sáng nhưng mang chút e dè và sợ hãi không giấu được. Vân Ninh như bị chạm trúng điểm mềm. Cô đối với chuyện Hà Hải Đông có con riêng cũng không có thành kiến gì. Ngược lại như vậy càng tốt, cô sẽ không cảm thấy có gánh nặng gì khi không thể sinh con cho anh được nữa.

"Con không cần phải sợ. Cô là..." - Vân Ninh tỏ ra gần gũi, muốn tiếp cận đứa bé.

"Cô ta chính là mẹ kế ác độc của mày đấy!" - Văn Văn nói vào tai con cô ta - "Mày tới gần mà xem đi, xem cô ta có muốn đánh, muốn chửi mày không?".

Mắt Vân Ninh loé lên. Cô không tin nổi có người mẹ nào mà tự dưng đi đe doạ một đứa trẻ non nớt như thế...

Đứa bé kia kinh sợ khóc oà.

Cánh phóng viên được dịp nhao lên, chẳng cần biết đúng sai gì hết cả. Trước cửa tập đoàn Hà thị lúc này là một mớ hỗn loạn.

Thái độ của Vân Ninh không giống như Văn Văn tưởng tượng. Cô không khóc cũng không tức giận. Ngược lại thản nhiên đến mức bàng hoàng.

"Bé ơi, con tên gì?" - Vân Ninh vẫn hết sức kiên nhẫn, ngồi xổm xuống nói chuyện với cậu bé - "Con có thể cho cô biết tên với có được không?".

Cậu bé kia vẫn chưa đến nỗi không biết điều như vậy. Đôi mắt sáng trong nhìn cô, đánh giá một hồi. Sau đó thì miệng mới khẽ mấp máy.

"Con... Con là Jayden ạ...".

Một đứa trẻ thông minh, xem như không bị mẹ nó làm cho loạn trí.

"Dương Vân Ninh, cô bị làm sao vậy? Đây chính là con của Hà Hải Đông đó! Cô không tức giận, cũng không... gì cả sao?" - Văn Văn gạt phắt tay cô ra.

"Gì là gì?" - Cô cười lạnh. Bàn tay đưa ra nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Jayden - "Chính vì là con của Hải Đông nên tôi càng phải đối xử tốt chứ đúng không nào?!".

"Bà mẹ nó, cô thật giả tạo!" - Văn Văn tức tối chửi rủa.

Jayden dường như không có ác cảm với cô. Thằng bé cảm thấy người thiếu phụ trước mặt thật đẹp, đã vậy còn hiền hoà, có hơi ngẩn ra.

Vân Ninh xoa xoa tay của đứa trẻ, có chút xúc động. Nếu như Nhất Nhất còn sống, có phải tay cũng sẽ lớn bằng chừng này rồi không?

Văn Văn nhìn cảnh này thì cay mắt đến không chịu được. Chuyện này hoàn toàn đi ngược lại với ý đồ của cô ta.

"Jayden, con có thích đi ăn gà rán hay ăn kem không? Cô đưa con đi đâu đó chơi nhé!".

"Dương Vân Ninh, cô bị ngáo à? Thằng bé này là con của tôi, con tôi đó!" - Văn Văn bức xúc gào lên, cô ta vốn tưởng đến đây sẽ được bịt miệng bằng một món tiền lớn.

"Văn Văn, con cô hay con tôi thì thằng bé đều là một đứa trẻ. Nó không xứng được cưng chiều sao?".

Nghe thấy Vân Ninh nói vậy, Jayden liền liếng thoắn buông tay mẹ, chạy đến chỗ cô nài nỉ.

"Dạ, con thích ăn gà rán lắm ạ. Chúng ta có thể đi ăn KFC được không? Mẹ con không cho con đi ăn gà rán bao giờ cả!".

"Được, vậy chúng ta đi mua kem, rồi ghé qua KFC có được không?".

Văn Văn trơ mắt đứng nhìn Jayden chạy theo Dương Vân Ninh mà không nói được lời nào cả. Qua đây đã không kiếm được món tiền nào mà cả đứa con trai duy nhất còn bị cô cuỗm đi mất.

Chị ta hốt hoảng chạy theo cô và Jayden.

"Dương Vân Ninh, cô đứng lại đó! Ai cho phép cô mang Jayden của tôi đi?".

Vân Ninh lúc đó đang xé vỏ kem, đưa cho Jayden. Thằng bé vừa liếm kem, mắt cười tít hết cả, dễ thương vô cùng.

"Văn Văn, chị hiểu lầm rồi. Tôi đâu có đưa Jayden đi, là tự thằng bé đi theo tôi đấy chứ. Phải không Jayden?".

"Dạ phải!" - Jayden hồn nhiên nói.

"Tôi có thể làm chứng!".

Lý Tương Nhi từ đầu đến cuối đều đi theo Vân Ninh. Trước khi đi, Hà tổng đã dặn dò cô phải theo sát Vân Ninh cho kỹ. Nếu làm tốt thì sẽ có thưởng.

Văn Văn tức mà không có chỗ để xả. Cô ta lôi lôi kéo kéo Jayden muốn đưa thằng bé về nhưng không được. Thằng bé nhất quyết ở lại muốn đi theo Vân Ninh. Cánh săn ảnh kịp chụp lại một cảnh này, Văn Văn thấy bẽ mặt vô cùng, chỉ còn có thể lầm lầm lũi lũi đi theo con trai cùng Vân Ninh ra KFC.

Chị ta gằn lên.

"Dương Vân Ninh, Jayden là con trai của Hà Hải Đông đó!" - Chị ta không biết đã phải nhắc đi nhắc lại chuyện này biết bao nhiêu lần.

"Thì?" - Vân Ninh lạnh tanh hỏi - "Chị muốn tôi làm gì đây? Chồng tôi đã đi công tác rồi!".

"Tôi biết!...".

"Chị biết mà còn đem thằng bé đến đây làm loạn chỗ tôi làm gì?" - Cô thấy khó hiểu - "Chuyện này chị tìm anh ấy thì hợp lý hơn... Hay là, chị muốn tôi đem Jayden về nhà họ Hà nuôi?".

Văn Văn nghe vậy thì kinh ngạc, còn tưởng cô nói chơi.

"Cô đang nói thật à? Cô muốn nuôi thằng bé?".

"Ừ...?".

"Ừ! Cô giỏi thì mang nó về nhà mà nuôi!" - Văn Văn phẩy tay, còn nghĩ sẽ theo chuyện này đến cùng - "Cô đừng có mà hòng hối hận!".

Không ngờ, Vân Ninh thật sự bế Jayden sang ngồi qua chỗ cô, đồng thời nói với Văn Văn.

"Thế... Làm phiền chị đã nuôi thằng bé suốt mấy năm qua giúp tôi và Hải Đông rồi. Chị yên tâm, chúng tôi sẽ nuôi thằng bé thật tốt!".

Văn Văn: "...".

"Cô ơi, vậy là từ này ngày nào con cũng được ăn kem và KFC phải không ạ?" - Jayden ngây thơ hỏi cô, miệng nhỏ còn ngoe ngoét dính kem.

"Ừ, phải rồi, Jayden thích gì cô cũng chiều con cả có được không?".

Rồi đột nhiên, cô quay qua Văn Văn.

"Sao chị còn ngồi đây? Sao không mau về đi?".

Văn Văn: "...".

Mặt chị ta đột nhiên trầm xuống 180 độ.

"Vân Ninh, hay thôi, tôi hối hận rồi. Tôi muốn nuôi thằng bé... Hay là...".

Văn Văn giờ mới lĩnh hội được sự thâm hiểm của Dương Vân Ninh.

Vân Ninh còn chưa kịp nói gì thì Jayden đã lớn tiếng phản đối.

"Con không về với mẹ đâu! Con muốn đi với cô này cơ!".

"Jayden, con...!".

"Chị Văn Văn, hay chị cứ để Jayden ở lại nhà họ Hà mấy ngày. Hà phu nhân và Hà lão gia cũng ở đó, để cho ông bà cháu nhận mặt nhau cũng rất hay, chị thấy không phải sao?".

Văn Văn: Hay cái đầu cô ấy!

Thực ra, Vân Ninh có thể thấy rất rõ là Văn Văn đến đây để làm tiền. Nếu đó thực sự là con của Hải Đông, tại sao cho đến giờ, sau 6 năm rồi chị ta mới dẫn đứa bé ra mặt?!

Cô làm vậy vì hai lý do. Thứ nhất, cô biết Jayden bị chị ta lôi kéo đi dằn vặt người này người kia như vậy cũng sẽ bị ảnh hưởng. Thứ hai, thông qua chuyện này cô muốn dạy cho Văn Văn một bài học, phải biết trân trọng con mình, đừng cho rằng ai cũng dễ dàng bị chị ta lừa lọc.

Vân Ninh cầm lấy que kem của Jayden cho vào một cái bọc nhỏ, đưa cho Lý Tương Nhi, nhờ cô ta giúp mình đem đến bệnh viện đối chiếu DNA trong hồ sơ của Hải Đông. Như vậy thì mọi chuyện đều sẽ rõ ràng, Văn Văn sau này sẽ không còn cớ đến đây gây chuyện nữa.

Jayden đi theo Vân Ninh, vô cùng vui mừng và thích thú. Tình cảm của cô đối với đứa bé này rất đặc biệt. Đưa Jayden về ở cùng theo cô là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng trong mắt ông bà Hà thì là... có phải cô muốn có con đến phát điên rồi không?

Chuyện này đến tai Hải Đông, anh cũng không vui vẻ gì.

"Không phải em nói hiện tại chưa muốn nhận con nuôi à?".

Cô không phủ nhận.

"Ừm, đúng là chính em đã nói thế" - Cô trầm mặc đứng trong phòng tắm nói chuyện với anh - "Có điều, đứa bé này thật sự quá đáng thương, thằng bé làm em nhớ đến Nhất Nhất...".

"Cô ơi, cô ơi, cô đâu rồi?".

Vân Ninh đang nói chuyện dở với Hải Đông thì đứa bé đột nhiên lăng xăng chạy vào. Jayden ôm cứng lấy chân cô, nũng nịu.

"Cô ơi, phòng lớn quá, cháu sợ!".

Cô cúi người, hôn lên trán Jayden an ủi.

"Jayden ngoan, cháu về giường trước, đếm từ một đến mười. Cô tắt máy rồi sẽ quay lại ngay, được chứ?".

Hải Đông trông thấy cảnh này, tuyệt nhiên không nói thêm gì nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.