Có lẽ do khóc nhiều mà trưa muộn hôm sau, Vân Ninh mới tỉnh dậy. Lúc lờ mờ mở mắt ra đã thấy không ít người qua kẻ lại đang khiêng vác đồ đạc lỉnh kỉnh ra khỏi nhà rồi. Vừa bước xuống lầu thì cô gặp ngay Lạc Lạc cũng đang khệ nệ vác hành lý đi xuống.
"Sao hả? Cô cũng bị bố tôi đuổi cổ đi rồi à?".
Vân Ninh thực tình cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Một người hầu lẻo mép chạy tới, trịnh trọng nhún người, gọi Vân Ninh một tiếng "bà chủ". Cô có hơi xuất thần ngây ra trên cầu thang, dù sao cũng thấy mình chưa già đến mức đó.
"Cô..." - Bà ta ấp úng, dường như không biết nên gọi Lạc Lạc là gì. Thay vì "cô chủ", bà ta gọi Lạc Lạc bằng - "Cô Lạc, cô đừng hiểu nhầm. Ông chủ lệnh cho chúng tôi chuyển đồ về căn nhà mới, căn nhà này sẽ được bán đi".
Vân Ninh khẽ nhíu mày. Đêm qua cô chỉ tuỳ ý nói vậy, đêm nay thực sự đã dọn đi rồi.
"Cô... có biết... chúng ta định dọn đi đâu không?" - Vân Ninh hỏi.
"Nghe ông chủ nói thì chúng ta sẽ về dinh thự nhà họ Hà ở tạm. Chờ đến khi ông bà chủ làm đám cưới xong thì sẽ cùng nhau đi coi và mua nhà mới".
Lạc Lạc nghe đến mức này cũng hồn bay phách lạc. Hà Hải Đông dọn đi đâu chứ dọn về nhà ông bà thì đến chính cô cũng chẳng dám bước chân đến đấy.
"Bà chủ, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi. Mời bà xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567465/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.