Vân Ninh cười nhạt.
"Hà tổng, chú thật sự tưởng bản thân mình là chúa đó à? Sau bao nhiêu chuyện chú gây ra, chú chẳng những không hề hối cải. Chú tưởng chú là ai mà ở đây chỉ ngón ra lệnh ép tôi phải về với chú? Năm đó chính chú đã nói chú sẽ không hối hận. Giờ chú lấy tư cách gì để mà ép tôi phải về?".
Ánh mắt cô sắc lạnh như băng.
"Cho dù từ nay về sau, tôi và Trương Chiến có không gặp nhau nữa, thì tôi cũng quyết không về với chú đi. Chú nằm đó mà mơ tiếp đi!".
"Tiểu Ninh, ta...".
Vào đúng lúc này thì cửa phòng họp bật mở. Hồ Tiểu Diệp xồng xộc xông vào.
"Trương Chiến, anh biến đâu mất mấy năm nay vậy hả?" - Cô ta chạy vào, đánh vào người Trương Chiến túi bụi. Hôm nay là ngày Trương Chiến chịu đòn thì phải.
Bao nhiêu người ở trong căn phòng này là người họ Trương. Vậy mà không có lấy một ai chủ động đứng ra ngăn cản. Xem ra, người người đều hận Trương Chiến.
"Anh dám bỏ rơi em, chạy theo con nhỏ Dương Vân Ninh đó!" - Hồ Tiểu Diệp vừa la nháo vừa khóc lóc - "Tại sao ai cũng đều chạy theo con nhỏ đó chứ? Cả anh và Hà Hải Đông!".
Vân Ninh ôm đầu. Cô thật sự nhớ những ngày tháng êm đềm khi còn ở Pháp. Nhẹ đầu biết mấy...
"Anh có biết anh vẫn còn một người con gái không hả? Anh đã không chịu lo cho con bé thì thôi. Anh còn bỏ ra cả mấy năm, đi nuôi vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567459/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.