Sao cô lại bị đưa về tận dinh thự nhà họ Hà thế này?
Phải ngủ say thế nào mà Hải Đông đem cô từ Pháp về nước mà cô mảy may không hề biết chút gì cả. Còn đang suy nghĩ không biết có nên nói dối cả Hà phu nhân và Hà lão gia rằng cô không phải Vân Ninh không?
Đã nói dối cả ngày hôm qua rồi, hôm nay lại nhận thì có phải quá mất mặt rồi không?
"Em bần thần gì vậy?".
Sao hắn đã tỉnh dậy rồi? Cô nhớ mình nằm im rất ngoan mà?!
"Đang nghĩ cách làm sao để trốn khỏi anh!".
Vân Ninh rút tay khỏi tay hắn, ra khỏi giường.
"Tiểu Ninh, em nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, cho dù em có là Vân Ninh hay Lyn Brown thì em đều đã bị tôi mua rồi!".
Cô cố ý phớt lờ anh. Dù sao cái game này, cô không đấu nổi. Giờ có tiền thì đều thành có lý hết. Không biết đã bao lâu rồi cô đã không còn nhớ đến những tháng ngày đau khổ đó nữa, vậy mà vừa trông thấy hắn, toàn bộ ký ức đó sống dậy như chỉ mới hôm qua.
Vân Ninh sờ lên gò bụng phẳng lì của mình. Dường như cảm giác mất mát vẫn còn nguyên đó...
"Hải Đông, anh không định về với vợ của anh sao?" - Cô hỏi.
Đã đến nước này rồi, cô đành nói thẳng thì hơn. Dẫu sao, nói hay không nói, chỉ cần nhìn mặt cô là biết rất rõ chân tướng rồi mà.
"Cuối cùng, em đã chịu nhận mình là Tiểu Ninh rồi?".
"Còn cách nào khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567457/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.