Ngay khi cô vừa đẩy cửa đi khỏi tiệm trang sức. Ở bên hướng ngược lại, có một người đàn ông mặc đồ vest đen từ trên xuống dưới đi vào cửa tiệm.
"Đã tìm thấy cô ấy chưa?".
Hải Đông đi tới trước mặt viên cảnh sát nọ hỏi.
"Chúng tôi chưa thấy. Thật xin lỗi... Có lẽ chúng ta nên di chuyển đi nơi khác thôi!".
Không thể nào... Theo tính toán của các chuyên gia anh tìm tới thì đây là địa điểm cuối cùng cô có khả năng bị dạt đến rồi. Nếu ở đây thật sự không tìm thấy nữa thì chắc phải tìm cô dưới đáy đại dương hoặc lục tung cái lục địa này lên mất.
"Chúng ta cố gắng tìm nốt đêm nay nữa. Tôi sẽ đi tìm các chuyên gia nghiên cứu lại thử xem còn có loại khả năng nào khác nữa không. Vất vả cho mọi người rồi".
"Hà tổng à, anh cũng vất vả lắm chứ. Còn theo chúng tôi đi đến từng nơi để kiếm người như vậy".
"Không sao. Đó là người của tôi mà".
Thợ kim hoàn thấy bọn họ cứ đứng mãi ở đấy, liền lên tiếng.
"Mấy người có thể đi nơi khác truy xét có được không? Cứ đứng mãi ở đây thì ta làm sao làm ăn được chứ?".
Trên tay ông vẫn còn cầm nguyên chiếc kiềng, vẫn còn đang lau chùi thật kỹ ngắm nghía. Chiếc kiềng này mà bán đi chắc cũng phải 15000 un là ít. Của một hãng lớn, còn là hàng được thiết kế riêng, những viên đá trên đây đều là kim cương màu và các loại đá hiếm.
Ánh mắt của Hải Đông chạm vào chiếc vòng đó. Anh nhận ra nó ngay lập tức.
Là chiếc kiềng anh đã tặng cho Vân Ninh vào ngày sinh nhật!
Anh nhào tới, giật lấy chiếc kiềng đó.
"Từ đâu ông có được chiếc vòng này?".
Ông ta định cướp lại chiếc vòng nhưng có cảnh sát lẫn vô số vệ sĩ đứng quanh, không giống đùa. Chống lại họ, chắc ông ta chỉ có thiệt...
"Là... cái cậu... vừa đi ban nãy".
"Cậu? Ông chắc chắn không phải là cô đó chứ?".
Nếu đúng là Vân Ninh, tại sao cảnh sát và vệ sĩ của anh không nhận ra được?
"Tôi... Tôi không để ý lắm nữa...".
Ông là thợ kim hoàn mà, ông bận soi chiếc kiềng đó thôi, nào có để ý đến chuyện gì khác.
"Cậu ta sống ở đâu?" - Anh gay gắt tra hỏi.
"Tôi không biết nữa... Tôi chỉ là thợ kim hoàn thôi mà. Đây cũng là lần đầu tiên tôi trông thấy cậu ta".
Lão kim hoàn nhận thấy hình như ông ta đang vướng vào rắc rối lớn rồi, lập tức phân bua.
"Vậy ông có nhớ cậu ta trông thế nào không?".
"Tóc cam ngắn... Mắt nâu sáng... Mặc áo thun rộng và quần short. Cả người đen nhẻm, vừa đen vừa gầy... Rất nhỏ con, rất giống người châu Á... mà hình như không phải".
Không đúng, ông ta đang tả Vân Ninh mà, ngoài cái tóc ngắn và da đen ra. Mọi thứ còn lại... đều đúng là cô.
Hải Đông quẳng trên bàn đưa cho ông ta một số tiền.
"Đi! Chúng ta đi kiếm người mà ông ta vừa mới tả" - Hải Đông lập tức chạy ra ngoài.
Vân Ninh chắc chắn chưa đi xa!
Vân Ninh vốn không có đồ đạc gì nhiều, thông thường vì để tiện cho ông bà nên cô hay cất gọn đồ đạc vào trong một cái túi. Giờ muốn đi chỉ cần nhấc cái túi đó lên mà đi thôi.
"Ông, bà, cháu đi đến sân bay đây" - Cô đi ra, tiễn biệt hai người - "Cám ơn ông bà đã cưu mang cháu trong ba tháng qua".
"Không có gì đâu mà... Bọn ta chính là muốn giúp đỡ những người đang gặp khó khăn thôi. Cháu không cần khách sáo quá".
Vân Ninh đưa lại cho ông bà một số tiền. Dẫu sao cô cũng ăn nhờ ở đậu ông bà quá lâu rồi.
"Ông bà nhận giúp cháu. Xem như đây là chút tấm lòng của cháu" - Cô sụt sịt - "Sau này, nếu có dịp, cháu nhất định sẽ quay lại thăm ông bà".
Ông bà ôm chặt lấy cô, lưu luyến nói.
"Được, được, chúng ta nhất định sẽ chờ cháu quay lại".
Chợt nhớ đến chuyện ban nãy, Vân Ninh bất an nên nhắn nhủ thêm.
"À... ông bà có thể... đừng nói cho ai biết... chuyện cháu định đi đâu có được không?".
"Được rồi, cháu yên tâm đi. Bọn ta nhất định sẽ không hé môi nửa lời".
Vân Ninh gật đầu. Cô kéo mũ áo hoodie che kín đầu, bắt một chiếc xe taxi, đi về hướng sân bay.
Khi Hải Đông tìm được đến căn nhà mà cô đã từng ở, cô đã đi mất rồi. Ông bà kia không ngờ tới, thật sự sẽ có người đến hỏi. Xem ra cô đều đã tính toán trước cả rồi. Còn có cả cảnh sát... Hai ông bà sợ hãi, tim đập chân run. Lỡ hai người đang bảo vệ cho một tên tội phạm thì...
"Bác tài ơi, chạy nhanh lên có được không? Bác có thể chạy đường ngắn nhất, chạy hết tốc lực giúp cháu có được không ạ?".
Tim cô cứ nhảy thình thịch lên trong lồng ngực, rất bất an. Sao cô cứ có cảm giác, Hải Đông đang đuổi cô rất sát nhỉ? Cô nhất định sẽ không để anh tìm ra.
Bao khổ đau mà cô đã phải chịu đựng, sự mất đi của Nhất Nhất, cô sẽ khiến anh phải từ từ trả giá.
Bước đến sân bay, cô đặt ngay vé cho chuyến bay đi đến châu Âu sát giờ nhất. Không cần nhìn xem đó là nước nào. Trùng hợp thay đó cũng chính là nơi cô muốn đi nhất. Paris!
Trong khi đó thì Hải Đông đã lùng sục khắp cả căn nhà nhỏ rồi mà hoàn toàn không thấy cô đâu. Căn nhà nhỏ như vậy, cô có thể trốn đi đâu được chứ?
Hai ông bà chủ nhà cứ đứng im một bên cúi mặt không nói gì cả thực sự khiến anh nghi ngờ. Bọn họ đang che giấu gì đó.
"Cô, chú à, mọi người có thể nói cho con biết Vân Ninh đang ở đâu với có được không?".
Hai ông bà trao đổi ánh mắt với nhau, y như đang cãi lộn.
"Cô... Cô ta là tội phạm Interpol sao?".
"Dạ không phải. Cô ấy... là bạn gái của con. Chúng con vừa chia tay, cô ấy bỏ trốn khỏi nhà hơn mấy tháng rồi...".
"À... chả trách".
Hai ông bà thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nếu chỉ như thế... Có phải hai người nên nghe theo lời của cô có đúng không? Giận dỗi nhau chuyện tầm phào như vậy, nói thật thì ông bà cũng rất muốn giúp đỡ...
Hải Đông bỗng quỳ xuống cầu xin hai người.
"Ông, bà, cháu thật sự rất yêu cô ấy. Mong ông bà hãy giúp đỡ cháu với. Nếu không thì thật sự không kịp nữa mất... Cháu sẽ mất cô ấy...".
Trông chàng trai đó vừa đau khổ vừa chân thành như vậy, ông bà thật sự có chút mủi lòng. Thật sự là trông tội nghiệp quá. Đều đã tìm hơn mấy tháng trời rồi.
"Thôi được rồi, được rồi, cậu mau đứng dậy đi. Con bé đó... Nó đi Châu Âu rồi" - Ông kiềm lòng không nổi, đành từ tốn nói.
"Đi châu Âu? Cô ấy đã đi châu Âu rồi sao ạ? Không thể nào, cô ấy chỉ vừa mới về nhà thôi mà?".
"Vừa về là con bé đã đi ngay rồi. Đồ đạc chẳng có mấy cả".
"Cháu cám ơn ông bà nhiều lắm ạ. Cháu sẽ đi kiếm cô ấy ngay đây!" - Hải Đông mừng đến rớt nước mắt.
Anh có cảm giác mình sắp đuổi kịp cô rồi.
Ở một bên khác, cảm giác bất an của Vân Ninh ngày một tăng. Cô đã phải trốn trong toilet để không ai nhìn thấy mình. Giấy tờ cô làm lại đều đăng ký bằng tên giả, làm sao bọn họ có thể biết được chứ?
Bọn họ sẽ không có cách nào tìm được cô cả. Cô sẽ không quay về để đối diện với cái tên lãnh khốc đó, đối với những người thân tàn nhẫn không chút tiếc thương nào đối với Nhất Nhất. Cô không có cách nào đối diện với bọn họ, đối diện với quá khứ được cả...
Thời gian như đang dần chậm lại, nghèn nghẹn trôi...
==================================P/s: 55 vote auto ra chương mới nhe 🥰🥰🥰
Đôi lời từ tác giả:
"Dear các bạn,
Yêu thầm bố bạn đã dần đi đến hồi kết và mình mừng là truyện hiện đang nhận được khá nhiều sự quan tâm. Nói về cuốn truyện này thì khi đọc lại mình thấy vẫn có nhiều chỗ bản thân chưa được tâm đắc, nên các bạn nếu có đang đọc truyện của mình thì mong các bạn thông cảm và nếu được thì bỏ qua thiếu sót của mình nhé ạ!
Về đơn vị tiền tệ trong truyện: mình thấy nó hơi loạn, nhưng do lác đác qua các chương, mà mình thì đã viết xong cả ngoại truyện, tổng cộng khoảng 118 chương tất cả, đã xuất bản hơn một nửa, giờ đọc lại hết từ đầu và sửa thì có chút muộn màng. Ban đầu mình lấy đơn vị tiền là cn (do thấy một vài truyện ngôn tình khác lấy đơn vị này),khi ấy mình tra thì không thấy có kết quả hiện ra là nhân dân tệ. Mãi tới khi review truyện đến lần thứ n thì mới phát hiện và sửa lại thành "un", vì thứ 1 mình muốn giữ thái độ trung lập với mấy chuyện nhạy cảm liên quan đến chính trị, thứ 2 là mặc dù gọi là "cn" nhưng đơn vị đo lường mình tạm dùng để lấy giá trị chuẩn không phải là đồng nhân dân tệ nên các bạn áp dụng số tiền kia chuyển qua nhân dân tệ sẽ thấy nó bất hợp lý. Cho nên mong các bạn hiểu rằng, đơn vị tiền tệ mình đang dùng và muốn dùng không phải là nhân dân tệ, mình cũng không có đang cổ suý cho nước nào hết!
Còn một điều khác mình muốn tâm sự là mình không nhận được bất kỳ một loại lợi ích nào từ việc viết truyện cả và có những chương các bạn thấy ngắn nhưng mình đã phải bỏ rất nhiều thời gian ra để viết. Nhanh thì tầm 5 tiếng một chương, lâu thì hơn một ngày, một tháng nếu bí ý tưởng. Và có những chuyện dù viết được quá bán hay full rồi mà mình không ra thêm vì thấy lượt tương tác chưa cao. Nói cách khác, số vote của các bạn chính là động lực cho mình và cũng như là đòn bẩy cho câu chuyện, giúp mình được biết đến nhiều hơn.
Mình mong các bạn có thể ghi nhận lại công sức của mình và cố gắng vote để coi như cổ vũ mình nhé. Lượt vote đâu mất tiền mua đâu phải không nào?
Một cái nhấn của các bạn có ý nghĩa rất lớn đối với mình.
Cám ơn các bạn đã lắng nghe mình kể lể và chịu đọc hết truyện của mình. Hôm nay, mình cũng vừa đăng tải truyện "Nghi phạm số 1 của Ngài cảnh sát" với tam quan bớt lệch lạc hơn (mình hi vọng vậy). Một tác phẩm mình thấy viết "đỡ" hơn các tác phẩm trước, mong các bạn có thể thử ủng hộ mình trong thời gian chờ truyện ra nhé!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]