Ngay khi cô vừa đẩy cửa đi khỏi tiệm trang sức. Ở bên hướng ngược lại, có một người đàn ông mặc đồ vest đen từ trên xuống dưới đi vào cửa tiệm.
"Đã tìm thấy cô ấy chưa?".
Hải Đông đi tới trước mặt viên cảnh sát nọ hỏi.
"Chúng tôi chưa thấy. Thật xin lỗi... Có lẽ chúng ta nên di chuyển đi nơi khác thôi!".
Không thể nào... Theo tính toán của các chuyên gia anh tìm tới thì đây là địa điểm cuối cùng cô có khả năng bị dạt đến rồi. Nếu ở đây thật sự không tìm thấy nữa thì chắc phải tìm cô dưới đáy đại dương hoặc lục tung cái lục địa này lên mất.
"Chúng ta cố gắng tìm nốt đêm nay nữa. Tôi sẽ đi tìm các chuyên gia nghiên cứu lại thử xem còn có loại khả năng nào khác nữa không. Vất vả cho mọi người rồi".
"Hà tổng à, anh cũng vất vả lắm chứ. Còn theo chúng tôi đi đến từng nơi để kiếm người như vậy".
"Không sao. Đó là người của tôi mà".
Thợ kim hoàn thấy bọn họ cứ đứng mãi ở đấy, liền lên tiếng.
"Mấy người có thể đi nơi khác truy xét có được không? Cứ đứng mãi ở đây thì ta làm sao làm ăn được chứ?".
Trên tay ông vẫn còn cầm nguyên chiếc kiềng, vẫn còn đang lau chùi thật kỹ ngắm nghía. Chiếc kiềng này mà bán đi chắc cũng phải 15000 un là ít. Của một hãng lớn, còn là hàng được thiết kế riêng, những viên đá trên đây đều là kim cương màu và các loại đá hiếm.
Ánh mắt của Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567452/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.