"Gì cơ? Mẹ nói gì cơ?".
Anh liên tục hỏi lại.
"Lạc Lạc không phải con ruột của con! Năm xưa, Hồ Tiểu Diệp đã bỏ con đi theo Trương Chiến. Lạc Lạc chính là con của hai đứa nó. Dưới bệnh án của Vân Ninh là giấy xét nghiệm ADN của con và Lạc Lạc".
Hải Đông kinh tởm nhìn Hồ Tiểu Diệp.
"Đồ tiện nhân!".
Anh giận run lên.
Trái với anh, Hồ Tiểu Diệp cười rồ dại lên như điên.
"Hahahaaha, cảm giác nuôi con người khác suốt 18 năm là gì hả Hải Đông? Lạc Lạc đã biết chuyện của anh và Vân Ninh từ lâu rồi, nó gọi tôi về là để ngăn cấm hai người đó. Hahahahaa".
Hà phu nhân lắc đầu, chán nản không muốn nói gì, chỉ thấy tội Vân Ninh yếu ớt. Con bé đó... không đấu lại lũ rắn độc này.
"Bố!" - Lạc Lạc mặt mày tái mét, ôm lấy chân anh van lạy - "Con sai rồi bố ơi. Con biết lỗi rồi mà bố ơi. Bố ơi, bố đừng bỏ con...".
Lạc Lạc khóc nức nở. Hải Đông phẫn uất.
Anh lại đi bỏ rơi đứa con ruột của mình để đi nuôi con của người khác. Anh rút chân mình ra khỏi tay của Lạc Lạc, chạy lên lầu thu dọn hành lý.
Hà phu nhân kinh ngạc đứng dậy.
"Không phải chứ?! Con định đi đâu?".
"Mẹ, con đi tìm Vân Ninh!".
Hải Đông mau lẹ sang nhà Thục Quân. Anh đã tự thú hết mọi thứ với cô.
"Gì cơ?! Cậu nói cha của đứa bé đó chính là cậu sao?".
Anh mím môi, gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567450/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.