Mẹ cô thật sự đã hết giận rồi sao? Vân Ninh vẫn có hơi lo sợ. Sau bao năm cô ở với bà thì điều duy nhất mà cô có thể chắc chắn là bà thù rất dai... Cô hồi hộp đẩy cửa bước vào, bên trong tối om.
Còn chưa kịp bật đèn thì một gậy đã đập mạnh xuống vai cô. Vân Ninh ngã xuống, đau quá. Cô tưởng như vai mình muốn vỡ ra.
"Vừa mới đi đâu về?".
"Con... Con đi sang dinh thự nhà họ Hà..." - Cô run run nói.
"Vác cái bụng đấy còn dám đi sang dinh thự nhà họ Hà để bôi tro trát trấu vào mặt tao à?" - Mẹ cô quát.
Cô nấc lên.
"Thì mẹ bảo con cút khỏi nhà mà...".
Cán chổi lại vung lên, đập vào người cô túi bụi. Vân Ninh lăn tròn trên đất, cố né tránh nhưng vết thương cũ chồng vết thương mới còn đau gấp ngàn lần hơn. Tấm lưng cô đã bị đánh đến muốn nát. Trong ngôi nhà nhỏ của họ, chỉ còn độc những tiếng cán chổi xé gió vụt xuống và tiếng lầm bầm chửi của mẹ cô.
"Mày còn cãi này! Cãi này! Tao hi sinh cả tương lai vì mày để mày cho tao đeo mặt mo ra đường!".
Cô cắn môi nhịn đau, không dám kêu gào, cảm thấy cho dù mình có kêu cũng không ai nghe thấu.
Cô để cho bà dùng sức đánh đập mình thật sảng khoái. Có như vậy thì bà mới nguôi giận được. Cô ôm chặt lấy người mình, cảm thấy cả người đều là rát bỏng.
Thục Quân cuối cùng đã chịu dừng tay, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567444/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.