Vân Ninh đã ở lì trên giường hết mấy ngày rồi. Cô trông ra chiếc ban công vắng lặng không một bóng người, chờ mặt trời lên rồi xuống. Mệt quá thì lại nằm hiu hiu thiếp đi. Cô không có sức lực để làm gì nữa cả.
"Tiểu Ninh" - Mẹ cô gọi, vừa đi đến cửa phòng thì đã thấy cô úp mặt xuống gối - "Con định chết ở trong này luôn sao? Mau đi. Bà ngoại có lệnh triệu tập gấp kìa".
"Sao lại họp nữa vậy hả mẹ? Thôi, con không đi đâu".
Cô còn chẳng nhớ cách để xuống giường nữa. Lỡ họp mặt đó, lại gặp lại Hải Đông. Cô không muốn gặp lại anh một chút nào cả. Mấy ngày nay cô đều chưa hề nhắn một tin, gọi một cuốc nào cho anh cả. Cô chỉ mới dần quen với việc đó thôi.
"Không được, bà nói con là nhân vật chính đó".
Thục Quân chạy đến, kéo chăn, lôi cô ra khỏi giường. Tay chân cô chỉ còn lại đúng một mẩu xương. Gò má hóp tới mức khó nhận ra.
"Con lại không chịu ăn uống gì nữa à? Con nói xem, con cứ vậy...".
Cô ngước nhìn mẹ cô. Hai mắt của bà bỗng dưng ướt đẫm. Cô bỗng thấy mình thật sự rất có lỗi. Vì một tên đàn ông rẻ rúng, chê mình dơ bẩn. Vậy có đáng không?
"Mẹ, con xuống ăn giờ đây".
Cô nói thế. Dù ăn không thấy ngon nữa, cô vẫn cố nuốt đại một ít cơm trắng cho qua bữa để lấy sức.
Những buổi họp này thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét. Hôm nay còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567437/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.