Cuộc sống sau đó của cô dường như chỉ là những chuỗi ngày chờ đợi dài đằng đẵng. Bất kể bao nhiêu tin nhắn được gửi đi, bất kể bao nhiêu cuộc gọi được thực hiện, chiếc điện thoại của cô vẫn nằm đó im lìm, không có lấy một lời hồi đáp.
"Vân Ninh, cháu đã làm gì mấy ngày nay vậy? Tại sao số đo đều thay đổi cả thế?" - Bà cô trách cô.
Vân Ninh đều không ăn uống gì ra hồn hết mấy ngày nay. Cơ thể gầy rộc đi. Váy áo chuẩn bị từ trước đều không vừa với cô nữa.
"Cháu... ăn không tốt thôi...".
Làm gì cũng không tốt... Nỗi đau vây hãm cô bên trong một chiếc lồng kín. Làm gì cũng thấy đau đớn.
"Thôi được rồi. Để bà dặn bọn họ siết lại đồ thêm một chút. Cháu cứ vậy không được đâu. Chúng ta còn cần cháu chạy thêm nhiều chiến dịch marketing nữa lắm".
"Cháu biết rồi!".
Cô thở dài, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại kêu lên bíp bíp. Cô mừng rỡ lẫn thấp thỏm chạy về mở lên ngay. Không phải tin nhắn từ Hải Đông, mà là tin nhắn từ Lạc Lạc.
"Chiều nay qua nhà tớ nhé!".
Vân Ninh chẳng muốn qua chút nào. Cô thật sự không muốn trông thấy Hồ Tiểu Diệp. Nhưng nghĩ đến Hải Đông, cô không có cách nào từ chối. Cô nhớ anh, nhớ đến da diết. Mỗi lần nhìn ra cái ban công trống rỗng trong phòng, cô lại thấy mình đang rơi xuống một vực sâu mới của tuyệt vọng.
"Được!".
Mỗi lúc nghĩ đến anh, cho dù có đang làm gì, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567433/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.