Từ lần đó, Vân Ninh không còn gặp mặt hay nói chuyện với anh nữa. Anh gọi hay nhắn tin cô cũng không trả lời. Đoạn ký ức về anh giống như một loại virus xâm nhập vào não bộ và trái tim cô, khiến cô dằn vặt và đau đớn mỗi đêm ép chính mình phải bật lên cơ chế phòng vệ.
Mẹ cô đã an tâm hơn rất nhiều. Thi thoảng bà lại lén mở cửa kiểm tra, thấy cô đang nằm ngoan ngoãn nằm trên giường, đi đâu bà cũng đều đưa đón cô đi. Cô lấy mẹ cô làm vách ngăn để khiến Hải Đông không thể tiếp cận cô được nữa.
Số lượng tin nhắn và cuộc gọi của anh mỗi ngày một tăng lên, đều bị cô xem rồi tảng lờ tất thảy. Cô có cảm giác mình lại quay về thời học lớp 6, bỏ mặc tất cả mọi người, tất cả mọi thứ, không màng gì nữa cả. Ít ra thì thời điểm đó, cô còn có Đông Đông.
Giờ cô đã chẳng còn lấy một ai nữa.
"Điểm Ielts đã có rồi. Cậu có muốn đi lấy bằng với tớ không?" - Thang Viễn nhắn cho cô.
Thang Viễn và cô thi cùng đợt. Đã hơn một tuần rồi cô không ra khỏi nhà. Vân Ninh không nhớ nổi mình đã ở nhà làm gì, sống ra sao cho hết một tuần đó.
"Cậu không được làm càn với tớ như lần trước nữa đâu. Nếu cậu hứa với tớ, thì tớ sẽ đi".
"Được, tớ hứa".
"Vậy cậu qua đón tớ đi".
Mẹ cô vừa hay tin Thang Viễn qua thì mừng lắm còn gọi cho bà cô để báo tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567423/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.