Vân Ninh đứng một góc trong rạp chiếu phim đợi Thang Viễn, nhìn dòng người cứ trôi qua trước mắt. Đôi lúc cô mơ màng tưởng rằng mình vẫn còn ngồi trong chiếc lồng kính bị bọn người dơ bẩn đó dòm ngó. Đêm đen tối mịt, cô chỉ biết an ủi chính bản thân mình bằng cách co ro ngồi vào một góc mà khóc một mình, thầm mong có người đến kêu cứu. Gọi đến khản cả cổ mà đáp lại cô chỉ là một loạt tiếng khóc ai oán của hàng chục cô gái khỏa thân đồng cảnh ngộ như cô đang ngồi quanh. Tiếng khóc của cô hòa lẫn vào tiếng khóc của hàng chục người đang rên rỉ.
Sự ảm đạm và tuyệt vọng kéo dài như một đêm trường tăm tối... Chưa bao giờ con người như bọn họ lại bị lôi ra vặt lông rồi nhốt lại như một loại thú vật. Không có chỗ cho sự kháng cự nào. Những người chống đối đều đã bị đem đi cho bọn chúng cưỡng hiếp rồi giết chết tại chỗ.
Mùi máu tanh nồng toả ra khắp nơi...
"Vân Ninh!" - Thang Viễn gọi linh hồn phách cô trở về.
Tay cô cứ không ngừng run lên.
"Sao mặt cậu tái mét vậy?" - Cậu ta hỏi, có vẻ lo lắng.
"Không có gì".
Cô chột dạ xoắn lấy hai tay, quay mặt đi.
Chuyện này tốt nhất nên giấu trong lòng thì hơn, còn có thể nói được với ai chứ?
"Vậy... cậu đã nghĩ được muốn xem phim gì chưa?".
"Tớ chưa nữa... Hay cứ coi phim mà cậu muốn coi đi".
Từ lúc Lạc Lạc đi khỏi, đủ thứ chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567410/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.