Nghe thấy tiếng điện thoại, Vân Ninh khẽ cựa mình, cô nhận ra bản thân đang bị khóa chặt trong vòng tay của Hải Đông. Không phải chứ? Chú thật sự ôm cô ngủ? Hay cô tự lăn vào nhỉ?
Không thể có cách nào cô lăn vào mà bị chú khóa chặt như thế được. Tim cô đập liên hồi. Tiếng điện thoại kia cuối cùng đã đánh thức anh tỉnh dậy. Anh vừa buông tay thì cô liền lăn ra khỏi giường, giả vờ như không hề có chuyện gì.
"Chú dậy rồi ạ? Sao hai hôm nay chú dậy trễ thế? Điện thoại của chú cứ kêu mãi đấy".
Hải Đông với lấy điện thoại, liếc nhìn hàng đống thông báo tin nhắn chạy dọc trên màn hình rồi lơ đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đây đã là ngày cuối cùng rồi.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một loại cảm giác mơ hồ lưu luyến.
Vân Ninh vừa tắm xong, trong phòng liền xộc ra toàn mùi hương trên cơ thể cô. Là một loại mùi ngọt lịm. Hải Đông nhắm mắt, thầm thanh tỉnh bản thân.
"Tiểu Ninh" - Cô ra thì đã thấy anh thay xong đồ - "Vu Ba Ba đã tìm ra tung tích của Lạc Lạc rồi. Con bé vẫn đang ở trên Hải Đảo. Chúng ta mau đi thôi".
Hải Đông không chờ cô nói gì đã thu dọn hết đồ đạc rồi đi mà cũng không chờ cô. Vân Ninh vội đuổi theo ở phía đằng sau.
"Cậu ấy..." - Cô còn không biết mình có nên hỏi không nữa - "... có đang ở cùng với Lý Dương ạ?".
"Có vẻ như vậy!".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567405/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.