Có vẻ như, Hải Đông định đi xuyên đêm để tìm kiếm Lạc Lạc. Gần nửa đêm mà còn bắt vội một chuyến bay đi Hải Đảo. Vân Ninh lên máy bay thì đã thấm mệt. Hai mắt nặng trĩu khiến cô không mở nổi mắt, mà trên máy bay đi có mấy tiếng thôi, điều hòa lại quá lạnh.
Hải Đông đã chỉnh lại chiếc máy lạnh trên đầu cô mấy lần nhưng không ăn thua. Cô vẫn run lên như cầy sấy.
"Bỏ đi" - Anh lấy áo vest đắp lên người cô - "Hay con cứ mang hết áo vest của ta về mà trữ trong tủ, chứ lần nào áo cũng bị con cầm hết thế này".
"Chú không thấy lạnh sao? Hay chú cứ mặc đi".
"Da ta dày lắm. Không sợ đâu, con cứ ngủ đi".
Anh tự vỗ vào vai.
"Dựa vào vai ta mà ngủ này, như hôm trước trên xe ấy".
Vân Ninh có hơi ngượng ngùng, có nên không. Do là càng ngày cô thấy cô đối với anh càng có chút mất khống chế.
"Sao vậy? Con không tin ta à? Ta trông thấy con lớn lên từ bé đến lớn, coi con như con gái ruột, con còn sợ gì sao?".
Cô không cãi nổi, đành ngả đầu vào vai anh. Cô là đang sợ chính bản thân mình, sợ trái tim đập to quá, đôi má hồng quá, khiến anh sẽ phát hiện. Càng ngày cô càng thấy khó mà che giấu tình cảm này.
Vai của anh rất rắn chắc, cũng khá mềm mại. Trên vai áo còn vương lại mùi nước hoa nồng như mùi rượu, khiến người ta mê say. Nếu chục năm nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567401/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.