Điện thoại của cô đột nhiên reo lớn. Ring! Ring! Ring!
Mãi đến khi cô thi đậu vào đại học, mẹ cô mới chịu sắm cho cô một cái điện thoại. Do điện thoại còn mới nên cô chưa lưu số của ai cả.
"Alo?" - Cô bắt máy bằng giọng mệt mỏi.
"Vân Ninh?".
Thôi chết, cô vừa nghe đã nhận ra cái giọng này. Là chú!
Cô ngồi bật dậy khỏi giường, vô thức chỉnh trang lại tóc tai, đồ đạc, dù chẳng biết để làm gì?
"Chú... Đông?".
Phía bên kia bật người.
"Sao hôm nay con gọi ta bằng cái tên lạ lẫm thế?".
Vân Ninh tự thấy mình trong gương cứ lúng ta lúng túng. Mặt mày thì đỏ chót. Như thế này mà nếu gặp thì biết phải làm sao? Không phải là vẽ thẳng trên mặt là chú ơi con thích chú lắm sao?
Không thấy cô nói gì, anh lại nói.
"Con có biết Lạc Lạc đang ở đâu không? Ta vừa dậy thì đã không thấy con bé ở đâu nữa".
Vân Ninh biết chú đang lo lắng. Lạc Lạc dạo này đúng là đáng lo. Nhưng bọn họ đã nghỉ chơi với nhau từ năm lớp 10 rồi, cô làm gì còn tin tức gì nữa.
"Xin lỗi chú... Con không biết nữa".
Cô đoán là vẫn đi với Lý Dương. Còn đi đâu thì thực sự cô không biết!
"Ta đến nhà đón con có được không? Con biết chỗ nào con bé hay đi thì dắt ta đi với".
Vân Ninh tất nhiên là không thể từ chối. Chẳng làm gì mà cô ở nhà trang điểm rồi thay hết tủ quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567398/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.