(19)
Có thể là tôi thật sự nóng ruột đến mất trí rồi
Vậy nên mới chủ động hôn Lâm Tử Khiêm trong lúc đầu óc đang rất tỉnh táo
Thật sự gan to bằng trời
May mắn thay, Lâm Tử Khiêm mắc bệnh sạch sẽ ở mức nhẹ khi ấy không đẩy tôi ra. Anh ấy chỉ sững người lại một lúc, sau đó đứng yên, để tôi chạm nhẹ môi anh ấy
Một lúc lâu sau, tôi rời khỏi môi anh ấy, sau đó quay đầu nhìn Từ Hạo đang há hốc vì kinh ngạc ở bên cạnh: "Lần này tin chưa?".
Sắc mặt Từ Hạo xấu đến khó coi, nhìn Lâm Tử Khiêm và tôi từ trên xuống dưới, tức giận bỏ đi:
"Được rồi, Thành Tuyên, xem như em giỏi!".
Nói xong anh ta rời đi
Dựa trên những gì tôi biết về anh ta, từ nay về sau, chắc là anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa
Tuy nhiên, sau khi Từ Hạo rời đi, ngược lại tôi càng lo lắng hơn, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh ấy
Vừa rồi đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, một lúc mới phản ứng lại, bây giờ nên giải thích như thế nào, tôi không biết nên làm thế nào
Đột nhiên
Có chút ấm áp trên môi, là tay của Lâm Tử Khiêm
Anh ấy dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau môi cho tôi, trầm giọng nói: "Cần gì chứ? Hắn ta sẽ lại quấy rối em, anh thay em đánh hắn là được rồi, không cần phải làm đến bước này".
(20)
Bước này?
Là ám chỉ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-ban-than-cua-anh-trai/2530091/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.