Chương trước
Chương sau
(19)

Có thể là tôi thật sự nóng ruột đến mất trí rồi

Vậy nên mới chủ động hôn Lâm Tử Khiêm trong lúc đầu óc đang rất tỉnh táo

Thật sự gan to bằng trời

May mắn thay, Lâm Tử Khiêm mắc bệnh sạch sẽ ở mức nhẹ khi ấy không đẩy tôi ra. Anh ấy chỉ sững người lại một lúc, sau đó đứng yên, để tôi chạm nhẹ môi anh ấy

Một lúc lâu sau, tôi rời khỏi môi anh ấy, sau đó quay đầu nhìn Từ Hạo đang há hốc vì kinh ngạc ở bên cạnh: "Lần này tin chưa?".

Sắc mặt Từ Hạo xấu đến khó coi, nhìn Lâm Tử Khiêm và tôi từ trên xuống dưới, tức giận bỏ đi:

"Được rồi, Thành Tuyên, xem như em giỏi!".

Nói xong anh ta rời đi

Dựa trên những gì tôi biết về anh ta, từ nay về sau, chắc là anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa

Tuy nhiên, sau khi Từ Hạo rời đi, ngược lại tôi càng lo lắng hơn, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh ấy

Vừa rồi đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, một lúc mới phản ứng lại, bây giờ nên giải thích như thế nào, tôi không biết nên làm thế nào

Đột nhiên

Có chút ấm áp trên môi, là tay của Lâm Tử Khiêm

Anh ấy dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau môi cho tôi, trầm giọng nói: "Cần gì chứ? Hắn ta sẽ lại quấy rối em, anh thay em đánh hắn là được rồi, không cần phải làm đến bước này".

(20)



Bước này?

Là ám chỉ... vừa nãy tôi không báo trước mà lại hôn Lâm Tử Khiêm sao?

Tôi không dám nói gi thêm, chỉ biết cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi, anh Tử Khiêm, vừa rồi em nhất thời vội vàng vậy nên...".

"Không sao".

Anh ấy vẫn cứ hai chữ này, trên mặt không chút thay đổi cảm xúc nào, ngay cả ánh mắt nhìn tôi vẫn ôn hòa như thường

"Em chưa ăn gì?".

Tôi gật đầu, vẫn hơi chột dạ, không dám nói gì thêm

Lâm Tử Khiêm động tác rất tự nhiên cầm ấy chiếc túi trong tay tôi: "Có một quán lẩu mới mở ở con đường trước tiểu khu chỗ em sống. Cũng khá được, em có muốn đến ăn không?".

"Thật sao, em cũng không biết".

Thực ra tôi chỉ tùy tiện phụ họa một câu, vẻ mặt Lâm Tử Khiêm lại ngừng một lát, rồi thì thầm:

"Mấy ngày trước anh từng đi ăn với bạn".

"Ồ".

Tôi gật đầu: "Được ạ, em ăn gì cũng được".

Cứ như thế, Lâm Tử Khiêm đưa tôi đến quán lẩu, anh ấy thực sự không lừa tôi, hương vị của quán này rất tuyệt

Từ hương vị của lẩu đến vị của các món ăn, tất cả đều khôg thể chê

Nhưng tôi không có bất kỳ tâm tư nào để thưởng thức, không nhịn được mà nhìn Lâm Tử Khiêm đang ở đối diện

Dường như đây là lần đầu tiên tôi ăn lẩu cùng Lâm Tử Khiêm, nhìn anh ấy qua hơi nước mờ mờ, nếu như người đàn ông này thuộc về tôi thì tốt biết bao

Tôi không biết là do môi trường tác động, hay là hai nụ hôn bất chợt kia đã cho tôi thêm dũng khí

Nhưng, trong bữa ăn này, ngập ngừng vài lần, tôi muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói được

Cho đến khi kết thúc bữa ăn, tôi vẫn nói vòng vo, thật lòng thì không dám nhắc đến một câu

Ăn xong, Lâm Tử Khiêm giơ tay gọi phục vụ thanh toán. Tôi vội vàng đưa mã thanh toán cho người phục vụ, đối phương còn chưa kịp quét mã, Lâm Tử Khiêm đã ngăn lại

Vừa quét mã thanh toán trả tiền, anh ấy vừa ngước nhìn tôi cười: "Cùng nhau ăn cơm, ai lại để phái nữ thanh toán".

Thanh toán xong, anh ấy lại xách túi cho tôi: "Đi thôi, anh đưa em về".

Tôi gật đầu, đi theo anh ấy ra khỏi quán

Tuy nhiên, chưa đi được hai bước, Lâm Tử Khiêm nhận được điện thoại của anh tôi



Anh trai lại cãi nhau với chị dâu. Con người này hễ giận dỗi là sẽ lại chạy ra ngoài, lúc này anh ấy đang uống rượu trong quán bar, nài nỉ Lâm Tử Khiêm qua đó cùng anh ấy ngay

Lâm Tử Khiêm nhìn tôi: "Được".

Trả lời xong, anh ấy cúp máy: "Anh đưa em về nhà trước".

Tuy nhiên, tôi không yên tâm, chọn đi cùng Lâm Tử Khiêm

Tôi hiểu rõ tính anh trai tôi, mỗi khi cãi nhau với chị dâu liền tới quán bar uống rượu, một khi uống nhiều thì lại gây sự

Tôi cùng đi theo, tiện thể xem tình hình anh trai tôi một chút

(21)

Quán bar

Quả nhiên, khi tôi và Lâm Tử Khiêm đến, trên bàn chỗ anh trai tôi đã có vài chai rỗng

Lâm Tử Khiêm bước tới rồi ngồi xuống, mở một chai rượu ra, cùng anh ấy uống cạn một ly, vẻ mặt nhàn nhạt: "Lại là vì chuyện gì nữa?".

Câu hỏi này dường như đã chạm đến tần số của anh trai tôi, anh ấy bắt đầu ngọng nghịu, không ngừng phàn nàn về chị dâu tôi

Lâm Tử Khiêm trước sau yên lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ nói một câu: "Ồn ào cái gì chứ, chị dâu rất tốt, trân trọng đi".

Tôi không biết có phải là ảo giác của mình không, câu này... nghe ra thật sự mang theo bao nhiêu xót xa

Tôi ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn hai người họ, từ đầu đến cuối cũng không nói gì

Thật ra, chuyện anh trai tôi cãi nhau với chị dâu, tôi thật sự không lo lắng. Vì chuyện hai người này cãi nhau đã trở nên quá đỗi bình thường. Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn

Thậm chí có khi một tuần không cãi nhau anh tôi ngược lại còn cố tình tạo ra chút mâu thuẫn, ầm ĩ một trận rồi lại chạy ra ngoài uống rượu

Những người xung quanh đã quá quen thuộc, cũng chỉ có mỗi Lâm Tử Khiêm kiên nhẫn khuyên nhủ vài câu

Đây là lần thứ hai tôi và Lâm Tử Khiêm đến quán bar

Tôi phát hiện, dường như tôi vô cùng thích nhìn Lâm Tử Khiêm dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo như vậy

Ánh đèn lập lòe cũng không che nổi những đường nét trên khuôn mặt anh, ngược lại càng mang một vẻ đẹp khác

Tôi đang mải suy nghĩ, đột nhiên có người đi tới bàn của chúng tôi rồi dừng lại

Tôi nhìn lên, là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên xa lạ

Phản ứng đầu tiên tôi nghĩ đây là bạn của anh tôi hoặc bạn của Lâm Tử Khiêm. Vì vậy tôi quay đầu lại nhìn hai người họ, nhưng lại thấy mặt họ cũng bối rối

Lúc này, người đàn ông mở miệng, lúc nói mang theo mùi rượu nồng nặc



"Em gái, độc... độc thân chứ? Kết bạn WeChat đi?".

Người này nhìn qua là biết đã say rồi, miệng lưỡi ngọng nghịu, lời nói ngắt quãng

Khi ai đó bắt chuyện, phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn Lâm Tử Khiêm

Tuy nhiên, tôi đành phải ôm thất vọng rồi

Đừng nói đến phản ứng, Lâm Tử Khiêm thậm chí không hề liếc nhìn người đàn ông kia, anh ấy chỉ ngồi yên lặng, vẻ mặt bình tĩnh, lại còn tự rót cho bản thân một ly rượu

Trái tim tôi chùng xuống, thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: "Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi".

Người đàn ông say rượu kia nhướng mày, rồi quét mắt nhìn Lâm Tử Khiêm và anh trai tôi một lượt

"Có bạn trai rồi cũng không ảnh hưởng gì đến việc chúng ta kết bạn, kết bạn WeChat cũng được chứ?".

Tôi còn chưa kịp nói, ngược lại anh trai tôi đã nôn nóng

"Cút!".

Vừa nói, anh trai tôi vừa loạng choạng đứng dậy. Tuy nhiên, khoảnh khắc lúc anh ấy đứng dậy, Lâm Tử Khiêm cũng ném ly rượu xuống, đứng dậy cùng lúc

Người đàn ông say rượu cao tầm 1m8, dáng vẻ cũng xem như có sức khỏe, thấy vậy cũng không sợ, ngược lại còn mắng chửi hai người họ

Mắng chửi được hai câu, người đàn ông say rượu còn muốn động tay động chân với anh tôi

Anh tôi còn chưa làm gì, Lâm Tử Khiêm đã đứng trước mặt anh ấy, cầm chai rượu đập thẳng vào đầu người đàn ông kia

Một dòng chất lỏng màu đỏ lập tức chảy xuống

Khung cảnh xung quanh khi đó là một mớ hỗn độn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.