"Mẹ ơi, con nhiều mẹ quá.. con.. con đi về nha mẹ.. con về với mẹ nha.. hic.. huhu."
Nó òa khóc nức nở như đứa trẻ lên ba không tìm được hơi mẹ. Như cánh chim lạc đàn bơ vơ giữa bầu trời xanh, không tìm được đường đến với phía nam ấm áp.
Mẹ nó giọng đã run run tự lúc nào giờ cũng đã bắt đầu chùi nước mắt rơi trên má:
"Ừ ừ.. về liền con ơi, về với mẹ con ơi.."
"À không, bây giờ tôi rồi.. để, để sáng mai mẹ bắt xe cho con về liền nha con.."
"Con chờ mẹ nha con.."
Nó khóc càng ngày càng lớn hơn nữa: "Hic.. huhu"
Cứ ngỡ như sáng mai nó sẽ được trở về nhà, được trở về bên vòng tay của ba và mẹ nhưng không, ở đầu dây bên kia đã phá tan mọi mộng tưởng của nó.. là ba nó.. ba nó lớn tiếng mắng nó:
"Mới lên chưa được nửa ngày mà đòi về, mày rảnh quá ha.. vậy rồi còn học hành gì nữa hả con?"
Nó thút thít:
"Con.. con không học nữa được không ba.. con.. con đi về luôn nha.. hic hic.."
Ba nó:
"..."
"Thế sao từ đầu mày không nói như thế?"
"Nói ngay từ đầu thì không phải khoẻ hơn hay sao, để giờ lòng vòng mệt mỏi thế con."
Nó ấp a ấp úng:
"Con.. con không biết mà.. huhu.."
Ba nó im lặng một lúc lâu để nó khóc xong rồi nói tiếp:
"Con quên mất lập trường của mình rồi à? Hoài bão của con, ước mơ của con đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-anh-trai/3384907/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.