Nói rồi anh ta lững thững bước ra ngoài bỏ lại hai anh em ở trong phòng. Nó ngơ ngác nhìn thân ảnh anh ta bước ra khỏi phòng, rồi nó lại tiếp tục ngơ ngác nhìn đóng hành lý mà nó bươi tung toé với ý định xếp gọn lại vào trong tủ. Đờ đẫn một lúc rồi nó vẫn tiếp tục làm công việc mà nó đang làm. Một lúc sao, trong phòng vốn đang yên tĩnh. Nó đang gấp đồ còn anh thì đang chơi game thì phải do anh đang đeo tai nghe nên nó chỉ đoán chừng vì thấy anh đang xoay ngang điện thoại. Bỗng dưng, nó nghe thấy tiếng thì thầm bên tai. Nó im lặng mà lắng nghe:
"Cha nội kia hồi nãy nói hiểu là hiểu cái gì ta? Tự nhiên cái nói hiểu ngang xương, lãng xẹt!"
Nói nhìn anh với ánh mắt ngờ nghệch:
"Ông này nay sao vô tri dữ thần vậy chèn?"
Anh đang cầm cái điện thoại lẩm bẩm thì lại quay sang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu:
"Dô tri là dô tri sao! Con này."
"Tự nhiên cái ngồi lẩm bẩm cái gì vậy ông thần?" Nó tò mò hỏi.
Anh đang nằm trên giường của nó bỗng ngồi bật dậy:
"Ê, mày không thấy cái ông ông chủ phòng trọ của mày hiểu sai sai cái gì hả? Tự nhiên cái nói:" Giờ thì anh hiểu thông rồi. "Thông là thông cái gì má?"
"Thì thông cái chuyện tụi mình không phải là anh em ruột chứ gì."
Nó thản nhiên đáp.
Anh vẫn dùng ánh mắt khó hiểu cũng như có chút khó chịu tiếp tục nói:
"Trời ơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-anh-trai/3370569/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.