Buổi tối, ở nhà anh.
Có con nhỏ nằm đung đưa trên chiếc võng trước sân. Nhà nó khá gần nhà anh, ba mẹ nó với ba mẹ anh cũng là hàng xóm thân thiết, họ xem nhau là anh em ruột rà. Việc nó ở nhà anh đến tối cũng không có việc gì, nếu lỡ có ở nhà anh khuya quá thì nó bắt anh dắt về nhà thôi.
"Ui, mới ăn no, nằm hoài vậy sao tiêu hóa được hả?"
Anh từ trong nhà đi ra, hình như anh vừa rửa xong đóng chén đũa sau khi mọi người ăn xong. Anh tuy miện tiện, ăn nói thường không biết suy nghĩ, hay nóng nảy, một lời không hợp thì đánh người ta, thậm chí là vát cây rượt người ta chạy cùng làng khắp xóm. Nhưng ở nhà, anh là là người con, người cháu giỏi giang. Ngôi nhà này cũng là một phần công sức của anh gây dựng nên.
Nó nằm trên võng đung đưa, miệng nói
"Em lười lắm, nằm võng thích hơn, gió mát rượi thích chết đi được"
Miệng nó thì nói vậy chứ thật ra nó đang chửi thề trong lòng. Tại sao anh không nói sớm chứ nói sớm thì đâu như bây giờ - bụng khó chịu chết đi được làm gì còn sức mà đi nỗi nữa chứ muốn về nhà lắm đó chứ mà đi không nỗi nữa thì phải làm sao bây giờ.
"Hai ơi!"
Nó the thẻ cất giọng. Anh giật mình nhìn nó anh mắt khó hiểu!
"À, ờm.. chuyện là.. em!"
Tự nhiên nó ấp úng làm anh hoang mang thật sự:
"Dụ gì?, nói!"
Anh cất tiếng làm con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-anh-trai/3334519/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.