Tiếng chạy từ trong phòng lao ra ngoài mở toang cửa ra.
Tống Nhiên có lẽ hắn đã nhận ra tiếng nói của tôi mà đi ra ngoài.
Chắc là hắn vẫn còn tình cảm với tôi chứ. Hắn muốn ở bên cạnh tôi phải vậy không?
Tôi như tự thôi miên chính bản thân mình, như đang hy vọng vào điều gì đó.
Chợt giọng nói cao làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
- " Sao cô còn dám trở lại công ty? "
Là Tống Nhiên hắn nhìn tôi với ánh mắt hung dữ giọng lạnh đi vài phần.
Tôi nhìn hắn lòng đầy chua sót.
Bao nhiêu năm không gặp hắn gầy đi nhiều, mặt cũng không còn tươi cười như trước đây nữa thay vào đó là mặt lạnh tanh nhìn tôi mà nói.
Tôi nhìn ra được ánh mắt đầy thù hận trong mắt hắn.
Cũng phải thôi tôi đã làm hắn tổn thương đến vậy mà sao hắn không hận tôi cho được.
Chút hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Tôi nhìn thẳng vào hắn cố tỏ ra lạnh lùng nhất có thể.
Tay có phần run run miệng mấp máy khó khăn nói từng chữ.
- " Tôi đại diện công ty T&L đến bàn chuyện hợp tác với quý công ty L&N đây. "
Hắn nhếch mép cười đầy khinh bỉ mà nhìn tôi lạnh giọng mà đáp.
- " Xin lỗi chúng tôi không có ý định hợp tác với T&L mới cô về cho. "
Hắn không cần nhìn sắc mặt tôi mà thẳng thừng từ chối.
Cũng phải thôi hắn hận tôi đến vậy mà sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-anh-da-lau/3554568/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.