*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(7)
Chung Nhiên mỉm cười và hộ tống tôi về nhà, sau đó không nói gì.
Tôi hơi bất an nên giải thích: “Tôi chỉ ăn cơm với Tả Kỳ.”
Tôi không biết mình mắc tội gì.
Chung Nhiên vẫn im lặng, ngồi trên ghế sô pha và đánh máy.
“Cậu ăn chưa? Tôi làm cho cậu nhé?” Tôi lại biến thành chân chó, chạy đến chỗ Chung Nhiên, bóp vai Chung Nhiên.
Chung Nhiên nhìn lại tôi: “Em có thích Tả Kỳ không?”
“Không, không, tôi không thích anh ấy.” Chung Nhiên có ghen không?
“Năm lớp 9 em viết thư tình cho Tả Kỳ.” Chung Nhiên đặt máy tính bảng xuống, ngồi thẳng lưng, giọng nói không lộ ra vẻ hạnh phúc hay tức giận.
Tôi ngồi xuống đối diện Chung Nhiên: “Tai hại quá, ai chẳng có tuổi trẻ bồng bột, thiếu hiểu biết đâu chứ, mơ mộng chuyện tình yêu là rất bình thường. Nhưng tôi đã sớm không còn thích anh ấy nữa, thật đó.”
Chung Nhiên ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi chăm chú, sau đó ghé vào lỗ tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Em là của anh, em không được phép nhìn đàn ông khác.” Sau đó, anh liếm lỗ tai của tôi, hơi thở phả vào cổ làm một tê dại.
Đậu móa, đậu móa.
Tôi muốn hét lên, nhưng giọng nói ấy lại mắc kẹt trong cổ họng tôi.
Vì Chung Nhiên vẫn tiếp tục hôn vào cổ tôi.
Tôi cố gắng đẩy cậu ấy ra, nhưng tôi không thể nhấc tay lên nổi.
Chung Nhiên cười nhẹ, chạm vào đầu tôi, nói: “Em hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tha-thiet/896328/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.