Nghĩ cũng chán, chúng tôi mở QQ lên, Tiểu Tân chưa bao giờ hứng thú với việc tán dóc trên mạng, từ lúc yêu nàng đến giờ tôi cũng dần không còn thích thú với điều đó, phần lớn những người bạn qua mạng của tôi cũng không cánh mà bay. Ba mẹ khuyên chúng tôi nên dùng chung một tài khoản (Tiểu Tân còn có một tài khoản công việc và MSN),chúng tôi dùng chung một QQ, những người bạn trên QQ mà chúng tôi có ít đến đáng thương, từ ngày này qua ngày khác cũng chỉ có vẻn vẹn một hai người, lại còn rất ít nói chuyện, chủ yếu vẫn là bạn bè xung quanh chúng tôi và đồng nghiệp của Tiểu Tân, à, và một số học sinh của tôi nữa. Khi chúng tôi đi làm về vào buổi tối, nếu không có việc gì đáng làm, chúng tôi sẽ mở QQ lên, âu yếm nhau và lướt trang chủ, trả lời tin nhắn hoặc vừa cười đùa vừa trò chuyện với bạn bè một chút. Tôi hiếm khi tiếp xúc với các đồng nghiệp của Tiểu Tân, vì bọn họ quá lịch lãm quá chững chạc, từ trước đến nay, mỗi khi thấy những công nhân thành thị mặc vest, đi giày cao gót, tay xách văn kiện, lái ô tô riêng, tự túc tự lập, tự tin ra vào các nhà hàng cao cấp với tầm nhìn cao vút trên đầu (ngoại trừ Tiểu Tân và Trương Đình),điều duy nhất tôi muốn làm là chạy thật xa, bởi tôi cảm thấy họ quá vênh, vênh đến mức tôi thở không nổi, phải giữ khoảng cách để không tổn hại đến tinh thần. Tôi thở dài khi nhìn những dấu chấm sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tai-tuyen-thanh/958163/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.