Mang theo những món ăn vặt từ quê nhà và những lời chúc từ bạn bè, tôi bừng bừng khí thế đặt chân lên máy bay đi về phương trời Tây. Lần đầu tiên tôi đi máy bay một mình, lần đầu tiên đến một nơi xa như vậy làm tôi có chút bối rối, nhưng lại càng phấn khích hơn. Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại liệu Tiểu Tân sẽ ngạc nhiên như thế nào khi nhìn thấy tôi, và đắn đo hết lần này đến lần khác rằng tôi nên mang biểu cảm ra sao khi gặp lại nàng, nên kích động ôm chầm nàng và la hét? Hay giả vờ lạnh lùng nhếch môi? Nghĩ mãi nghĩ mãi, liền bị Chu Công câu đi lúc nào không biết. Trải qua hơn 10 giờ bay liên tục, Máy bay cuối cùng đã hạ cánh xuống sân bay JFK lúc 2 giờ chiều EST (giờ chuẩn miền Đông) Nhưng vừa ra khỏi sân bay, tôi như chết lặng, dù đây không phải là lần đầu tiên tôi đến Mỹ, khi còn đi học, tôi đã cùng bố mẹ đến đây thường xuyên để "giao lưu nghệ thuật". Tôi cũng đã tới Mỹ vài lần sau khi đã có việc làm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến New York. Từ cổng sân bay nhìn ra, tôi đã nhìn thấy những cây cầu chồng chéo lên nhau thật bắt mắt, nơi đâu cũng thấy những cái đầu nhuộm xanh nhuộm đỏ. Đầu tôi lập tức ong ong vì không biết bản thân đang ở nơi nào, tôi trời sinh mẹ đẻ đã là một đứa mù đường, nay đã mù lại còn mù hơn. Thôi kệ, có một cái miệng ở ngay dưới mũi cơ mà, cần gì phải mò mẫm ven đường, hỏi người ta là được. Dọc đường tôi đã hỏi biết bao nhiêu người, có da đen da trắng da vàng da người lai đủ cả, cuối cùng cũng đến nơi ở của Tiểu Tân một cách suôn sẻ. Tiểu Tân còn chưa về, nên tôi chỉ biết đợi ngoài cửa. Chẳng may ông trời chết tiệt này lại muốn âm u đổ cơn mưa, từng cơn gió lạnh thổi qua làm tôi cứ chốc lát lại hắt xì một cái. Tôi đặt chiếc vali xuống và ngồi lên trên, cả người rúm ró vào trong chiếc áo khoác ngồi chờ đợi. Cái sự "chênh lệch múi giờ" này khiến các cơ bắp của tôi như mềm oặt đi, mệt mỏi rã rời, không còn tâm trí mà nghĩ liệu Tiểu Tân sẽ hào hứng đến mức nào, đầu tôi trở nên ngày càng nặng trịnh, thế là tôi nghiêng cái đầu dán chặt vào bức tường mà ngủ thiếp đi. "Dương Dương? Dương Dương?" Một âm thanh thật thân quen, tôi chậm rãi mở mắt ra, thấy khuôn mặt Tiểu Tân dần hiện ra ngay trước mặt. Tôi dụi dụi mắt mà tưởng chỉ là mơ, tại sao nàng gặp tôi mà không có một tia hào hứng nào? "Ôi, cuối cùng cũng tỉnh!" Tiểu Tân ôm chầm lấy tôi: "Sao cậu không nói cho tớ? Đồ ngốc này, ngốc chết đi được." Hẳn là tôi đang mơ... Tôi ngồi dậy đánh mắt nhìn bốn phía: những bức tường trắng toát, những đồ gia dụng sạch bong, còn có một Tiểu Tân đang sống sờ sờ... Nhưng sao tôi lại ở trên giường? Không phải tôi đang đợi nàng bên ngoài sao?" Tiểu Tân thấy tôi đang bối rối, nàng vỗ nhẹ hai má tôi: "Cậu bị ngốc thật sao? Cậu đã ngủ nguyên một ngày một đêm rồi đó, hôm qua còn sốt cao tận 39 độ, đồ ngốc này, sao không biết chăm lo cho bản thân như thế. May mà giờ đã tỉnh, cậu doạ tớ cả một ngày có thấy vui lắm không?" Ồ, hoá ra đây không phải là mơ, tôi vòng tay ôm nàng reo lên: "Ôi, cuối cùng cũng gặp được cậu! Tớ xúc động quá!" "Thật à." Tiểu Tân đợi tôi xúc động xong, nàng buông tôi ra, thay vào đó là một đống thuốc: "Lẹ lên, còn uống thuốc nữa." Tôi lắc đầu: "Tớ không uống đâu, để tớ ngắm kỹ cậu nào." "Không được, uống thuốc trước đã, không uống tớ không cho cậu ngắm." Tôi chỉ có thể uống thuốc trước, Tiểu Tân rất nghe lời mà ngồi đến bên cạnh tôi, tôi ngắm nhìn người con gái đã khiến tôi yêu nhớ yêu mong thâu đêm suốt sáng: quần áo nàng gọn gàng, mái tóc nàng hơi xoăn, đôi mắt nàng toả sáng, đôi môi nàng hồng đào, sống mũi nàng thật xinh,... Tôi lại lưu luyến ôm nàng vào lòng lần nữa, thủ thỉ trên môi: "Thật sự đã gặp được cậu rồi, tớ nhớ cậu quá đi." Tiểu Tân ấn chóp mũi tôi: "Hì hì, bây giờ còn nhớ không?" "Có nhớ, bây giờ còn nhớ nhiều hơn, nhưng mà tớ cảm lạnh mất rồi, không làm nên trò trống gì được." "Cảm lạnh à..." Tiểu Tân hôn tôi nồng nàn: "Không sợ đâu." - -- Ngày hôm sau, Tiểu Tân dậy từ rất sớm, nàng vỗ vỗ tôi còn đang say giấc: "Chưa ngủ dậy sao, sâu lười." Tôi lật nguời lại: "Đợi lát nữa nha, cho tớ ngủ thêm 5 phút." Tiểu Tân chọn chủ đề mà tôi thích thú để kích thích tôi: "Nói cho cậu biết, hôm trước tớ vừa nhìn thấy Vương Phi (Faye Wong) đấy." "Vương phi?... Nữ hoàng Dianna á?" Tiểu Tân đảo mắt: "Thôi vậy, đồ ngốc. À đúng rồi Dương Dương, cậu muốn ăn gì cho bữa sáng?" Tôi lẩm bẩm mấy chữ không rõ ràng: "Không ăn đâu." "Không được, cậu mới hơi đỡ cảm xong, không được bỏ bữa sáng, ngoan nào, nói cho tớ cậu muốn ăn gì?" Tôi mân mê bàn tay nàng đang đặt trên má tôi: "Ừm... thật sự không thèm ăn mà, chặt băm chặt băm cậu ra xong nấu lên ăn là được." "Cậu không nói mấy lời kỳ cục đó thì sẽ chết à!" Tiểu Tân lườm nguýt: "Không thèm ăn cũng phải ăn, nhanh nào, muốn ăn gì để tớ đi làm." Tôi nhìn vào mắt nàng, nghĩ ngợi một lúc: "Vậy thì... cho gọi một chén tào phớ!" Tiểu Tân nhướng mày: "Gì cơ?! Cậu ở Mỹ mà còn đòi ăn tào phớ?!" Sau khi rời giường, tôi mặc bộ "đồ ngủ thiếu thi" mà Tiểu Tân đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi (hoạ tiết trên đó nếu không phải thỏ con thì là sóc chuột),bắt đầu công cuộc ngắm nghía quanh phòng nàng. Tiểu Tân ở quận Manhattan, nàng thuê nhà trong một căn chung cư nhỏ do một người bạn của ba nàng tìm cho, căn phòng có không gian khá hẹp, nhưng lại khá rộng rãi cho một người con gái ở một mình, đồ dụng cũng khá tiện nghi, môi trường khá ổn, điều quan trọng nhất là nơi đây tương đối gần công ty nơi nàng đến làm việc và học tập hàng ngày. Ăn sáng xong, Tiểu Tân dặn dò tôi mãi trước khi đến công ty: "Chỉ cho phép đi bộ ở gần đây, không được chạy loạn, đợi tớ về sẽ dẫn cậu đi dạo." Tôi giúp nàng mở cửa, tiễn nàng đi: "Dạ, đã biết, đi sớm về sớm." Tiểu Tân đẩy tôi vào trong phòng: "Đừng ra ngoài nữa, bên ngoài lạnh lắm, ngoan ngoãn đợi tớ nhé." Tôi thó cái mặt ra: "Hôn tạm biệt đi." Tiểu Tân véo yêu cái mũi tôi, sau đó hôn vào đôi má: "Được rồi, đi vào mau lên, đừng có chạy loạn đấy!" Tiểu Tân đi rồi, trong phòng có mỗi bóng hình tôi. Tôi ngồi xem TV một lúc, cảm thấy thật vô vị, thế là dứt khoát mặc quần áo vào ra ngoài làm quen địa hình. Thật ra môi trường xã hội bên Mỹ khá là yên bình, không có chém chém giết giết như trong ấn tượng của tôi. Đứng trên con phố nhộn nhịp và thời thượng của New York, nhìn những con người với nhiều màu da khác nhau từ khắp nơi trên thế giới đổ về đang tìm kiếm thiên đường trong trái tim mình, tôi thấm thía nhận ra ý nghĩa thực sự của câu "sự theo đuổi trong cuộc sống chỉ là một quá trình" mà họ vẫn thường nói.. Nước Mỹ luôn là nơi được nhiều người hướng tới, nhưng nơi đây không mang lại cho tôi bao nhiêu cảm giác an toàn, chủ yếu vì tôi không có cảm giác như "nhà". Tôi không thể nói tiếng mẹ đẻ thân yêu của mình ở đây, cũng như không thể tìm thấy nền văn minh cổ xưa và sơ khai của loài người, cho đến hiện nay, tôi vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao nhiều người Trung Quốc lại khổ sở vắt óc chỉ để tìm cách lấy một tấm thẻ xanh ở Mỹ đến thế. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ Mỹ là một nơi tốt ngoại trừ việc Mỹ giàu hơn Trung Quốc một chút; tôi không nghĩ Trung Quốc là một vùng đất xấu mặc dù quê tôi có hơi nghèo. Dù sao thì, chuồng vàng chuồng bạc cũng không thể sánh bằng cái cũi chó nhà ta, tôi thấy Trung Quốc tốt thì làm gì được tôi. Một mình tôi vừa ngắm cảnh vừa lang thang khắp chốn, đã sớm đem câu dặn dò "không cho phép chạy loạn" của Tiểu Tân vứt xuống Đại Tây Dương. Nhìn những người da trắng, da đen, da vàng, da màu, người da trắng đen trộn lẫn, người da vàng trắng lẫn lộn, người "không biết là màu da gì kết hợp với màu da gì" xung quanh, làm tôi bỗng nhiên tôi muốn bật cười, những con người với những màu da khác nhau biến con phố này trở thành một lá cờ liên hợp quốc năm màu ngũ sắc bay phấp phới trong gió, nhìn mà hoa cả mắt. Bất giác đã đi đến khu phố Tàu ở phía đông thành phố. Người ta nói rằng có hai khu phố Tàu nổi tiếng ở Mỹ, một ở San Francisco và một ở New York. Khu phố Tàu của New York không giống như ở San Francisco, cá nhân tôi nghĩ, rằng khu phố Tàu ở San Francisco sạch sẽ và xinh đẹp hơn, còn khu phố Tàu của New York thì đậm chất Trung Quốc hơn, là vì... ở đây có hơi bẩn, rất thực tế với tình hình trong nước tôi hiện nay, khiến tôi có cảm giác thân thương khó tả khi nhìn thấy khu phố này ở nơi đất khách quê người (thề với trời rằng tôi không hề có ý xúc phạm). Tôi rất phấn khởi khi gặp lại đồng bào tóc đen da vàng, nhìn những tấm biển chói lọi viết bằng chữ Hán, tôi nghĩ cuối cùng cũng tìm được tổ chức của mình. Tôi lấy máy ảnh ra chụp lại những bức hình tuyệt đẹp, cầm tấm vé trên tay thấy có gì ngon là mua cái đó, nhân tiện tán ngẫu với vài thanh niên trai xinh gái đẹp, cứ như vậy, tôi đi chơi một mình thật vui vẻ. Đến khi thấm mệt mới sực nhớ đến giờ giấc, tôi lấy điện thoại ra nhìn thì thấy máy hết pin, tự động tắt máy! Tôi khóc, thấy trời đã tắt nắng từ lâu, tôi ba chân bốn cẳng chạy vội về nhà. Tôi nhớ rõ con đường này phải rẽ trái tại giao lộ đầu tiên rồi rẽ trái tại ngã tư thứ hai, sau đó rẽ phải khi băng qua đường lớn, nhưng sao càng chạy lại càng sai? Ôi trời ơi, Quan Dương tôi, lại bị lạc rồi! Giữa muôn vàn khó khăn, cuối cùng tôi cũng nghĩ đến việc trên đời này có tồn tại taxi. Tôi vẫy tay đón xe, lên xe, giục tài xế lái nhanh hơn, bừng bừng khí thế lao về nhà. Người tài xế đó thực sự rất ngông cuồng. Thấy tôi vội vàng, hắn bật TV trong xe nhằm xoa dịu thần kinh của tôi, trong TV là trận đấu bóng bầu dục đang chiếu trực tiếp, người tài xế hứng lên lái xe rất cháy, còn tôi vừa vội vàng về nhà vừa lo lắng cho cái mạng quèn này của tôi... Cuối cùng cũng về đến nơi, tôi lao vào phòng thì thấy một cô gái mắt xanh tóc vàng đang ngồi trên ghế sofa. Ố! Không phải chứ! Tôi vào nhầm nhà sao? Tôi dậm chân tại chỗ nhìn trái nhìn phải, chính xác là căn phòng này không sai, vậy cô gái đó là ai? Làm thế nào mà cô ấy vào được? Khi tôi đang ngẩn ngơ thì cô gái ấy bước đến: "Xin chào, tôi tên là Olivia, là bạn của Tiểu Tân, cô có phải Quan Dương không?" Thấy tôi gật đầu, cô nói tiếp: "Tiểu Tân ra ngoài tìm cô, xin cô hãy đợi ở đây, Tiểu Tân có dặn tôi nếu thấy cô quay về, hãy gọi một cuộc điện thoại cho cô ấy." Tôi nói "cảm ơn" rồi vội vã chạy vào nhà, nhấc điện thoại lên rồi bấm số, gọi được nửa chừng thì nghe tiếng Olivia reo lên: "Tiểu Tân, cậu về rồi!" Tôi đặt điện thoại xuống, quay qua thấy Tiểu Tân bước vào với vẻ mặt mệt mỏi, nàng trừng mắt dữ dằn nhìn tôi và nói với Olivia, "Hôm nay làm phiền cô quá." Olivia mỉm cười: "Không có gì đâu, em gái của cô rất dễ thương." Sau đó, cô ấy nói với tôi: "Rất vui được làm quen với bạn". Em gái? Nàng đúng là không bao giờ bỏ qua cơ hội trên cơ tôi. Tôi nhìn Tiểu Tân, thấy nàng đang nhìn tôi với khuôn mặt lạnh lùng, tôi giật mình và nói với Olivia bằng một giọng rụt rè: "Tôi cũng rất vui được gặp cô." Chúng tôi ăn bữa tối cùng Olivia, Tiểu Tân hầu như không nói chuyện với tôi nhiều. Tôi chỉ thuận tiện nói chêm vài lời khi đang nghe Tiểu Tân tán ngẫu cùng Olivia. Olivia là người Anh, bố mẹ cô ấy ly hôn từ sớm, nên cô lớn lên trong một gia đình đơn thân, tính cách cô kiên cường và cách cô nói chuyện mang đậm phong cách Châu Âu: thẳng thắn, nồng nhiệt, mạnh dạn và dĩ nhiên là lịch sự. Cô ấy rất thẳng thắn nói với tôi rằng cô ấy rất thích Tiểu Tân, mặc dù tôi biết người châu Âu nói "tôi thích bạn" rất bừa bãi như cách người Trung Quốc nói "xạo loz má", nhưng nghe xong tôi vẫn không khỏi cảm thấy có gì đó tắc nghẽn trong dạ dày của mình Tôi quyết định không nói nữa, chỉ vùi đầu ăn cơm của mình. Tôi cảm thấy không thoải mái khi phải cầm cả dao cả nĩa, ăn bữa cơm thôi mà phải cầm trong tay đến tận hai thứ vũ khí, có thấy mệt không? Dao và nĩa trong tay tôi hoàn toàn không tuân theo mệnh lệnh, và khi nhìn thấy Tiểu Tân trò chuyện cười đùa vui vẻ với Olivia, lòng tôi bỗng nổi lên cơn ghen. Dao nĩa của tôi cứ va vào nhau cành cạch như đang đánh lộn, khiến Olivia cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt sang phía tôi, làm tôi thấy rất xấu hổ. Tôi bỏ dao nĩa xuống, cầm cái cốc lên và đổ vào đó ít rượu vang, may mà tôi đã ăn khá nhiều đồ ăn vặt ở khu phố Tàu nên không thấy đói lắm, tôi một bụng mắng mỏ người Tây, oán hận cái thói quen dùng dao dùng nĩa phiền phức này của họ, thà rằng cứ bốc tay như người Ấn Độ còn hơn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]