Chúa là một nàng thơ, dù ai nói gì đi nữa
Bạn có tin nàng không, liệu có chấp nhận nàng?
Chúa là người phụ nữ, dẫu người có sống sao
Em có tin không, liệu em có tiếp nhận điều đó?
Chúa là một cô gái
Chỉ là một người cô gái thôi
Em có tin nàng không, liệu em chấp nhận chăng?
Nàng khát khao bừng sáng, mãi trong thế gian thơ
Nàng là nỗi đắm say, mãi vương ấm đời này.
Nàng thuần khiết tự do, nàng nguyện nàng mong mỏi
Trở thành mẩu tương lai, như người như tôi vậy
Có một khoảng trời nọ, họ bài trừ hai ta.
Có một người ngoài kia, ai đó ta tin tưởng
Có chiếc cầu vồng nọ, dành cho tôi và em
Vầng ánh dương rạng rỡ, sau này và mãi mãi.
Trong khi hát, Tiểu Tân luôn nắm chặt tay tôi. Và tôi biết, rằng nàng đang hát dành cho tôi, nàng cho tôi hi vọng, nàng cho tôi dũng khí, nàng muốn tôi nắm tay nàng thật chặt, muốn tôi đừng buông xa. Tim tôi xao xuyến cảm động khi nhìn gương mặt đang hoà vào làm một với bài ca, tôi cảm ơn trời xanh, cảm ơn trời xanh đã ban tặng tôi một cô gái đẹp đến nhường này. Mà một người phàm trần như tôi, lại có thể tìm được người con gái như bạn bè, như chị gái, như mẹ hiền, như con trẻ, đến bên tôi bầu bạn suốt đời này, chỉ cần như vậy là đủ.
Sau tiếng hát của nàng là từng tràng pháo tay liên tục dâng lên, Tiểu Ngoại chán nản cúi đầu: "Chị Tân, chị làm bọn em không dám hát nữa."
"Hả." Tiểu Tân rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tai-tuyen-thanh/958119/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.