"Vâng." Tiểu Ngoại rất ngoan: "Lần sau em sẽ không như thế nữa."
"He he." Tiểu Tân dắt tay cô bé: "Lần sau nhớ kỹ là được rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Mà, đúng rồi, một ngày đứng lớp của anh giảng viên kia, em kiếm được bao nhiêu?"
"Một ngày 120 đồng."
"Ồ, 129 đồng, thật hấp dẫn, nếu là chị thì chị cũng trốn học." Tiểu Tân gật đầu: "Nhưng mà, vì để tương lai có thể kiếm được một nghìn hai, vẫn nên nhẫn nại thì hơn, em nghĩ sao?"
"Em biết phải làm gì rồi." Tiểu Ngoại cảm động: "Cảm ơn các chị."
"Hê hê, được thôi, vậy — chúng ta để chị Dương đãi cơm nhé được không? Ai bảo chị ấy làm ướt quần em."
"Vâng ạ." Lần này Tiểu Ngoại trả lời rất nhanh: "Đi ăn cơm thôi! Chị — Đại —Tiểu - Dương!"
"Một là gọi Tiểu Dương, hai là gọi chị đại, cái gì mà chị đại Tiểu Dương cơ chứ? Khó nghe chết được!"
Tiểu Tân lái xe chở chúng tôi ra ngoài, Tiểu Ngoại chỉ tay hướng đến bức tượng Mao Trạch Đông đằng xa: "Hai chị, hai chị có biết ông Mao nói gì với chúng ta không?"
Tôi nhìn theo hướng em chỉ, đó là một bức tượng đúc ông Mao với dáng người vạm vỡ mang nụ cười trên mặt duỗi thẳng tay trái về trước trong khi tay phải cầm mũ đưa ra sau lưng với các ngón tay hờ hững nửa khép nửa mở, tôi nói: "Có thể ông ấy đang nói: Xin chào các bạn học sinh! "
Tiểu Tân: "Không đúng, ông ấy đang nói: Đi mua sắm mệt lắm, các bạn học sinh vất vả rồi!"
Tôi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tai-tuyen-thanh/958117/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.