Odagi dẫn chúng tôi đến phòng, hỏi han vài câu rồi rời đi ngay, nơi chúng tôi ở là một gian phòng kiểu Nhật Bản truyền thống, sạch sẽ khang trang, cơ sở vật chất khá đầy đủ. Tôi đóng cửa phòng lại, cởi áo khoác ngoài ra: "Cuối cùng cũng có thể dùng tiếng mẹ đẻ thân thương rồi. Này, Tiểu Tân, cậu học tiếng Nhật từ khi nào thế?"
Tiểu Tân nằm lên giường (thật ra cũng không nên gọi là giường, nên gọi là tấm phản): "Tôi có cần học à, đẻ ra đã biết rồi."
"Xì, lừa trẻ con cũng chẳng ai lừa như cậu."
"Ha ha, lúc trước có hợp tác với một công ty Nhật Bản, vậy nên học được một ít, lần này đến đây du lịch, cũng lại học thêm một ít, chỉ đủ giao tiếp cơ bản thôi."
"Ò ~ tôi sáp vào bên nàng: "Hoá ra cậu học trộm nhiều thứ sau lưng tôi a."
Tiểu Tân cọ mũi tôi: "Tôi trộm học đấy, thì sao nào."
"Tôi có làm sao được đâu." Tôi mỉm cười gian tà: "Cậu nói xem tôi làm sao có thể..."
Còn chưa nói xong Tiểu Tân đã hôn tôi đến mức hồn bay phách lạc, lại còn học theo kiểu cười gian tà của tôi: "Không phải cậu muốn điều này sao!"
Người này có thể đọc tâm sao? Còn chưa đợi tôi kịp thoát khỏi sự ngọt ngào vây bủa, nàng đã tỉ tê bên tai tôi: "Bạn học Dương Dương yêu dấu, giúp tôi pha nước tắm được không?"
Kiếp trước tôi có nợ ai sao? Khiến tôi kiếp này gặp phải người đòi nợ!
Nhân lúc Tiểu Tân đang tắm, tôi nghĩ tôi cũng cần phải học một ít tiếng Nhật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tai-tuyen-thanh/958105/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.