Tôi muốn giải thích, nhưng cứ vào những giờ khắc quan trọng là não lại trống không.
Tiểu Tân đặt túi đá xuống, không nói bất kỳ điều gì, nàng đứng dậy, xoay người đi ra ban công.
Tôi đi theo sau nàng, nhịp tim đập bình bịch như khua chiêng đánh trống, không lẽ đây là lúc nàng tuyệt giao với tôi ư? Trời ơi, Quan Dương ơi là Quan Dương, đúng là tự lấy đá đập vào chân!
"Dương Dương"
"Ơi?"
"Mau ra đây xem, trăng đêm nay đẹp lắm." Tiểu Tân đứng ở ban công ngẩng đầu lên nhìn trăng, nàng nói mà không hề quay qua với tôi.
Không thể nhìn nhấu được nàng, các thớ thần kinh khắp người tôi cứ siết lại, tôi chạm chạp đến bên cạnh nàng, phụ hoạ đáp: "Ừm, rất đẹp."
"Tiểu Tân..."
"Ơi?"
"Cậu... không sao chứ?"
- Không phải mới nãy còn tốt sao?" Nàng vẫn dán tầm mắt vào trăng, trăng đêm nay dù đẹp, nhưng tâm tình tôi hiện giờ không thể thưởng thức nổi.
"Vậy thì... mới nãy... cậu không nghe thấy gì đâu đúng không..." Tôi muốn đánh cược với bản thân một ván, mà càng lúc càng nói nhăng nói cuội.
"Chao ôi, hẳn là tôi thính mắt tinh, làm sao bây giờ?"
"A..."
"Suỵt... đừng nói thêm gì, lại gần đây một chút."
Tôi hướng nàng bước đến hai bước, nàng vẫn không quay đầu lại nhìn tôi, cứ thế dựa vào người tôi.
"Dương Dương, cậu nói xem Hằng Nga bây giờ đang làm gì?"
"Chắc đi ngủ rồi." Tôi không muốn nghĩ, chỉ trả lời nhát gừng.
"Làm gì có Hằng Nga nào ngủ sớm như vậy?"
Tôi lơ đễnh đáp lại một câu: "Há, vậy thì chắc đang giã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tai-tuyen-thanh/958094/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.