Đêm tôi và cái Nguyệt về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc. Thế nhưng vẫn như hôm qua tôi không thể ngủ ngon được. Trong giấc mơ chập chờn vẫn nhớ đến năm tháng kinh hoàng ấy, năm tháng tôi từng bị cưỡng bức. Chỉ có điều sâu thẳm trong đó là nỗi đau đớn, dằn vặt khôn nguôi khi tôi đã tuyệt tình với Khánh, khi tôi đã không nhận ra anh, khi tôi đã phủ nhận tất cả những thứ anh làm cho tôi cả sáu năm trước và sáu năm sau.
Nhưng dù có thế, dù có khổ đau cỡ nào thì tôi vẫn phải tiếp tục sống. Nhất là lúc này đây tôi biết tôi sắp phải rời xa nơi này, sắp phải rời xa Hà Nội, rời xa tất cả những kỉ niệm và ký ức thân thương tôi càng cần phải sống cho tử tế để ngẩng cao đầu mà đi. Nếu không thể chết đi thì chỉ còn cách sống cho ra sống mà thôi.
Sáng hôm sau, cái Nguyệt đi ra ngoài từ sáng sớm mua ít đồ cần thiết còn tôi cũng chuẩn bị đến tìm Dung. Mẹ tôi dậy sớm nấu ăn sáng cho tôi và Thỏ, mấy ngày nay tôi đến một hạt cơm tử tế cũng không nuốt nổi. Thế nên giờ dù nhai phở như nhai rơm tôi vẫn cố ăn một chút vào. Lúc đang ăn mẹ bảo với tôi:
– Bố con chắc sang tuần là thay thận rồi. Anh Khang gọi cho mẹ rồi, đầu tuần sau sẽ tiến hành phẫu thuật.
Tôi nhìn bát bún khẽ gật đầu, trong lòng cũng cảm dễ chịu hơn rất nhiều. Trước khi phải đi, trước khi phải rời xa nơi này điều tôi mong là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-suot-mot-doi/543149/chuong-23.html