Ngay giây phút ấy tôi khuỵ chân xuống, túm lấy ngoại gào lên khóc như mưa. Suốt hơn mười bảy năm trong cuộc đời chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến như thế. Tôi không còn muốn sống nữa, không còn muốn tồn tại trên cuộc đời bất hạnh, đau thương này nữa. Vì sao ngoại lại rời xa tôi? Vì sao lại rời xa tôi khi tôi đang ôm hi vọng rằng ngoại sẽ cùng tôi chữa lành vết thương tôi phải mang? Ai cũng khuyên can tôi, nhưng tôi đã không còn chút sức lực nào để nghe, bởi tôi đã thật sự tuyệt vọng đến cùng cực rồi. Thế nhưng dẫu cho tôi gào khóc thế nào, ngoại vẫn không trả lời, có vùng vẫy ra sao cũng chỉ thấy ngoại nằm yên trên đó không hề mở mắt. Mấy người y tá khẽ nói:
– Khổ thân con bé, vừa bị c.ưỡng b.ức xong giờ bà nó lại mất, giờ nó chịu sao nổi chứ?
Phải rồi! Tôi không sao có thể chịu nổi được, nỗi đau này quá lớn, lớn đến mức tôi bỗng muốn đi theo ngoại ngay tức khắc. Chỉ có ch.ết đi, chỉ có ch.ết đi mới có thể quên tất thảy mọi thứ mà thôi. Mấy người y tá thở dài kéo tôi sang một bên để đưa ngoại ra ngoài. Cả người tôi như bị vắt kiệt sức, trái tim tôi như ngừng đập, gào khóc gọi ngoại nhưng chỉ là những tiếng khản đặc vô vọng không dứt.
Ngoại tôi bị mang đi, còn tôi bị rất nhiều người vây quanh. Tiếng khóc của tôi như xé nát trái tim ra làm trăm ngàn mảnh. Mới vài hôm trước thôi tôi và ngoại còn ở cạnh nhau, tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-suot-mot-doi/264907/chuong-3.html