Tiểu Yến lại nói: “Câu hỏi này cậu hỏi sai rồi, phải hỏi MOF, là MOF có biết anh ấy thích Tô Diệc không?”
Tôi: “Chef, có chuyện gì cần em làm sao?”
MOF tiên sinh: “Không có mà.”
Tôi: “Vậy anh cứ nhìn em làm gì?”
MOF tiên sinh: “Tiểu Tô Diệc, là em nhìn tôi.”
Tôi: “Anh không nhìn em thì làm sao biết em đang nhìn anh?”
MOF tiên sinh: “Tôi phát hiện em đang nhìn tôi nên tôi mới nhìn em.”
Tôi: “…”
Không thừa nhận thì thôi, dù sao cũng là đang nhìn tôi.
———o———
Ngày hôm nay đến lượt tôi xuống nhà bếp ở tầng dưới phụ giúp, việc kết thúc sớm, Tiểu Hắc lại nói không còn gì nữa, nên tôi vội vàng đi vào phòng thay quần áo thay một bộ đồng phục sạch sẽ rồi quay lại tầng ba tìm MOF tiên sinh của tôi.
MOF tiên sinh đang đứng lớp thực hành ở trên tầng ba, nhìn thấy tôi liền hỏi tại sao trước đó cũng không thấy tôi.
Tôi lắc đầu, “Cả buổi sáng em đều ở trong nhà bếp tầng dưới cắt rau.”
MOF tiên sinh cười như không cười, “Ồ, hôm nay Tiểu Tô Diệc của tôi làm công việc của đầu bếp đấy! Em làm có vui không?”
Tràn đầy cảm giác chế giễu.
Cảm giác như nếu nói vui thì sẽ còn bị chế giễu nghiêm trọng hơn nữa.
Tôi vội vàng phủ nhận nói: “Không vui.”
“Không thích?”
“Thật sự không thích.” Tôi nói.
“Tiểu Tô Diệc em vậy mà lại không thích nấu ăn sao? Điều đó không ổn đâu, sau này nếu như em muốn sống với một người Pháp, thì em phải nấu ăn cho anh ta đó, bởi vì đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-su-ngot-ngao-cua-em/946688/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.