Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lữ Tâm Tâm ngây người, cô ta không dám quay đầu, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô ta không xác định được bắp đùi có phải bị rắn cắn hay không, cô ta chỉ cảm thấy rất đau!”
Loáng thoáng cảm giác được hơi lạnh sau lưng, cô ta run rẩy quay đầu, thấy một con rắn màu xanh lá cây đậm ------
“A -----“ Cô ta bị dọa đến cứng đờ, cả người run lẩy bẩy... Tất cả mọi người nhìn thấy nước tiểu của cô ta, thuận theo bắp đùi chảy xuống... còn có vệt đỏ.
Chật vật khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Lữ Tâm Tâm như cương thi, đứng yên đó. Tất cả mọi người cho rằng cô ta sẽ bị dọa ngất, nhưng, mắt cô ta mở to, sắc mặt trắng bệch, lại không hề ngất.
Không ít du khách lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Chủ nhiệm lớp lập tức quát: “Chụp cái gì mà chụp?” Ông lập tức cởi áo khoác của mình, đập về phía con rắn.
Con rắn nhả ra, trốn thoát.
Tất cả bạn học đều sợ đến choáng váng, lập tức chạy tới xem Lữ Tâm Tâm, sợ con rắn kia có độc. Mạc Khinh Hàn cũng chạy đến, thầy giáo nôn nóng: “Mau đưa bạn ấy đi bệnh viên ---------“
Lúc này, Lữ Tâm Tâm bỗng hôn mê bất tỉnh.
“Con rắn kia có độc sao? Quá dọa người, là rắn gì vậy?” Các bạn học mồm năm miệng mười hỏi.
Thầy giáo vội la lên: “Mau đưa bạn ấy lên lưng thầy, thầy cõng bạn ấy đi bệnh viện!”
Nếu chết người, chủ nhiệm lớp biết ăn nói với cha mẹ Lữ Tâm Tâm kiểu gì?”
Diệp Thần đột nhiên nói: “Xe của em ở gần đây, lên xe em đi.”
Thầy giáo lập tức cõng Lữ Tâm Tâm đi theo Diệp Thần tìm xe. Mạc Khinh Hàn và những bạn học khác cũng đi theo.
Cả người giáo viên chủ nhiệm mồ hôi đầm đìa, các học sinh muốn ông dừng lại, để người khác cõng, thầy giáo lại sợ chậm trễ, nửa bước cũng không dám dừng.
Nhỡ đâu rắn kia có độc, chậm trễ từng phút từng giây cũng có thể khiến bạn học này mất mạng a!
Xe Diệp Thần ở dưới chân núi, đỗ không xa. Là một chiếc Phantom X5,số lượng cả thế giới chỉ có ba chiếc.
Có bạn học nhận ra xe này... trong nháy mắt trợn to mắt. Nhưng tình hình khẩn cấp, không ai thảo luận về chiếc xe này.
Mọi người hỗ trợ đưa Lữ Tâm Tâm vào trong xe, chủ nhiệm lớp, Mạc Khinh Hàn và mấy nam sinh nữa lên xe, hộ tống Lữ Tâm Tâm đi bệnh viện. Diệp Thần ngồi vị trí lái, lái xe đi.
Trên xe, chủ nhiệm lớp nói với Diệp Thần: “Vẫn may em có xe, nếu không bạn học này sẽ gặp chuyện lớn.”
Chủ nhiệm lớp biết thân phận của Diệp Thần, ở trong lòng ông cũng rất quý mến và cảm kích Diệp Thần. Trước đó, Lữ Tâm Tâm giận dỗi với Mạc Khinh Hàn và Diệp Thần ông cũng biết, không ngờ Diệp Thần lại không để ý đến hiềm khích, tốt bụng giúp đỡ Lữ Tâm Tâm.
Hiện tại, xe của Diệp Thần đã bị người ta nhận ra... Nhưng cậu vẫn bất chấp nguy hiểm cứu người.
Thật sự là đứa trẻ ngoan.
Chủ nhiệm lớp cảm thán xong, lúc này mới nhớ ra lau mồ hôi trên trán. Ông thật sự lo lắng... áo sơ-mi, áo len đều ướt đẫm.
Diệp Thần và Mạc Khinh Hàn không nói gì, Mạc Khinh Hàn liếc mắt giơ ngón tay cái với Diệp Thần.
Nếu Lữ Tâm Tâm này thật sự xảy ra chuyện, không biết nên kết thúc thế nào.
Trong xe rất yên tĩnh, mấy nam sinh kia cũng không nói gì, mãi đến khi đưa Lữ Tâm Tâm vào bệnh viện, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ chẩn đoán, nói: “Bạn này bị dọa ngất, con rắn kia không có độc. Giờ tôi sẽ châm kim cho cô bé này, để cô bé nằm bệnh viện quan sát một thời gian. Mọi người hãy nhanh chóng đi thông báo cho phụ huynh học sinh đi.”
Chủ nhiệm lớp nhanh chóng gọi điện thoại cho cha mẹ Lữ Tâm Tâm.
Cha Lữ Tâm Tâm vội vàng chạy đến, vung nắm đấm vào chủ nhiệm lớp: “Mẹ nó ông trông học sinh kiểu gì vậy!”
“A -----“ chủ nhiệm lớp che mắt, lùi ra sau, bộp một tiếng ngã xuống đất.
Trán giáo viên chủ nhiệm ướt đẫm mồ hôi, quần áo cũng ướt, mà cha Lữ Tâm Tâm ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, trực tiếp đánh thầy giào!
Tất cả các bạn học đều nổi giận! Diệp Thần đạp một phát vào xương sườn cha Lữ Tâm Tâm.
Mấy nam sinh khác cũng đi lên đẩy cha Lữ Tâm Tâm: “Chú có bị bệnh không đấy! Con gái chú không hề có chuyện gì! Chính cậu ấy gây sự trước, bản thân bị rắn cắn, liên quan gì đến thầy của bọn cháu?”
“Mẹ nó chú đúng là có bệnh! Thầy giáo mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, quần áo ướt nhẹp, mẹ nó ngay cả câu cảm ơn chú cũng không có, còn ra tay đánh người! Bảo sao con gái chú lại ngu như vậy, hóa ra là do di truyền!”
Nguyên tắc của Diệp Thần là, có thể ra tay đánh người kiên quyết không nói chuyện, huống chi đối phương ra tay trước, vậy anh càng không thể nuông chiều.
Diệp Thần vung nắm đấm lên, vô cùng đàn ông, bốp phát vào mắt, đánh cho cha Lữ Tâm Tâm ngây người.
Một cú này, coi như Diệp Thần thay thầy giáo đánh!
“Mọi người làm gì vậy? Sao lại đánh người?” Cha Lữ Tâm Tâm đang rất hùng hổ, đột nhiên bị nhiều học sinh như vậy vây quanh, lập tức bị đánh cho hồ đồ.
“Đánh chú thì sao? Chú thử đánh lại đi!” Mấy nam sinh bên cạnh Diệp Thần cũng xắn tay áo.
Mạc Khinh Hàn tức muốn chết!
Chuyện hôm nay, từ đầu đến cuối đều cho Lữ Tâm Tâm ngu xuẩn, tự mình gây sự.
Nếu không phải Lữ Tâm Tâm cầm bình nước thủng muốn giội vào cô, Diệp Thần sẽ không ngăn lại. Sau đó, cũng là tự Lữ Tâm Tâm chạy đến nhà gỗ nhỏ đi nhà xí, không liên quan gì đến mọi người.
Thầy giáo và các bạn học đưa cô ta đến bệnh viện, đã là tận trách nhiệm.
Nếu bọn họ mặc kệ cô ta, vậy nếu rắn có độc thì sao? Chẳng khác gì để cô ta tự chết! Lữ Tâm Tâm ngu xuẩn còn có người cha cũng ngu xuẩn như cô ta.
Cha Lữ Tâm Tâm lập tức choáng váng, còn chưa đợi ông ta lấy lại tinh thần, một người phụ nữ trung niên ăn mặc hở hang kêu gào: “Tâm Tâm a ------ Tâm Tâm... nếu con có gì bất trắc, mẹ sẽ liều mạng với đám chó chết này!”
Khóc xong, lại quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn mọi người: “Đều là mấy người hại con gái tôi! Bà đây muốn kiện các người lên tòa án! Nhất là ông --------“
Móng tay dài của bà ta chỉ chủ nhiệm lớp, móng tay đỏ tươi như chảy máu, chỉ vào đầu chủ nhiệm lớp: “Bà đây sẽ tố cáo ông! Nếu không phải ông, con gái của tôi sao lại bị rắn cắn! Mẹ nó ông phải bồi thường tiền! Không có năm trăm vạn, con gái của tôi kiên quyết bất tỉnh!”
Người phụ nữ này giương nanh múa vuốt, trong nháy mắt rước lấy một đống người vây xem náo nhiệt.
Các nam sinh cãi nhau với bà ta, tất cả đều bị bà ta cào khiến lui về sau. Mặt mấy nam sinh bị bà ta cào đỏ bừng.
Mắt thấy móng tay của bà ta vươn về phía Diệp Thần -------
Mạc Khinh Hàn nhanh chóng xông lên, đưa tay bắt được móng tay dài của người đàn bà, rắc rắc bẻ gãy hai móng tay của bà ta!
“A ------ con nhỏ điên này! Dám làm gãy móng tay bà đây!” Người phụ nữ bị đau gào khóc.
Mạc Khinh Hàn chưa từng tức giận như vậy, cô cảm giác mắt mình đang bừng cháy, bởi vì lồng ngực gần như sắp nổ tung.
Xung quanh không ít người nhận ra Diệp Thần, xì xào bàn tán: “Kia là minh tinh đúng không? Tên Diệp Thần phải không nhỉ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.