Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tất cả mọi người đều bị anh ta gợi lên lòng hiếu kỳ, Lôi Tuấn vội vàng hỏi: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nói mau lên!”
Tiểu Bạch nói: “Tôi nhấn loạn mấy cái nút ở trên bảng điều khiển máy bay trực thăng, sau đó thân máy bay trực thăng càng lắc mạnh hơn, nó chỉ trực lao đầu xuống đất, lúc ấy tôi bị dọa tè ra quần, nhưng tôi lại đột nhiên tỉnh táo lại, tôi thấy được cái nút điều chỉnh hướng lên, tôi không ngừng ấn nó, không ngừng ấn nó. Sau đó... Chiếc máy bay trực thăng kia như bị thứ gì đó bám vào người, dần ngóc đầu bay lên.”
Tiểu Bạch dừng lại, vừa hồi tưởng, vừa nói: “Nhưng nó cứ mãi bay vòng vòng giữa không trung. Tôi lại không thể khống chế được, nó vừa bay vòng vòng, vừa lao đầu xuống. Tôi đoán có lẽ vừa nãy tôi ấn phải cái nút gì, làm nó phát điên rồi...”
Tất cả mọi người cười to “Ha ha”, Lăng Vi nói: “Không phải là máy bay trực thăng điên, mà là cậu điên...”
Tiểu Bạch nói: “Đúng vậy! Lúc ấy tôi mừng như điên! Mặc dù máy bay trực thăng cứ mãi bay vòng bòng, còn lao đầu xuống, nhưng nó lao đầu xuống với tốc độ vừa phải. Vì vậy, lúc chiếc máy bay trực thăng sắp rơi xuống trên mặt đất, tôi nhân cơ hội nhảy xuống đống tuyết trước. Bởi vì lớp tuyết phủ trong cánh rừng kia cực kỳ dày, vì vậy lúc tôi nhảy xuống, cũng không bị thương.”
“...”
Tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, Lôi lão gia nói: “Tiểu Bạch, còn cả tiểu Lạc Y nữa... hai người các cháu phải biết quý trọng nhau đấy, đại nạn không chết, chắc chắn là trong họa có phúc.”
Đang nói chuyện, bà vú bỗng chạy từ trên tầng xuống.
Bà ấy vội vàng nói: “Tiểu thiếu gia và Tiểu công chúa lại đã gây họa rồi...”
Lăng Vi đỡ trán: “Duệ duệ và Đô Đô làm sao?”
Bà vú nói: “Phu nhân cứ lên phòng xem thế nào đi...”
Vừa rồi bà vú ôm Duệ Duệ và Đô Đô lên phòng thay bỉm, chỉ mới có mấy phút... Không biết hai đứa nhóc này lại làm chuyện xấu gì!
Cha bé còn đang mặc chiếc áo sơ mi Duệ Duệ ỉa đùn lên đấy...
Mặc dù, đến bây giờ cha bé còn không biết, ha ha ——
Lăng Vi và Diệp Đình vội vàng lên phòng, tất cả mọi người cũng không tán gẫu nữa, đi theo Lăng Vi và Diệp Đình chạy lên phòng.
Kết quả, ở phòng thay quần áo. Thấy... hai đứa nhóc! Đang nghịch——
“Phốc ——” Lôi Tuấn là người đầu tiên cười phun ra! Khắp phòng... đều là “Tình… thú 36C”...
Mắt nóng lên, che mặt.
Duệ Duệ lấy áo lót, đội lên trên đầu.
Bé lấy áo lót làm mũ, còn chơi đùa vui vẻ nữa! Vừa đội áo lót lên trên đầu, vừa “A A A” theo điệu.
Một nửa chiếc áo lót được bé đội lên đầu, còn nửa kia, bé nắm trong tay, nhét vào trong miệng.
Ôi mẹ ơi... cảnh tượng này... làm người ta không dám nhìn thẳng.
Đô Đô bụ bẫm đáng yêu cũng học theo anh, ba ba ba, leo đến giữa đống áo ngực, tay bụ bẫm cầm chiếc áo lót màu hồng dán vào trên mặt mình.
Hai đứa bé hơn bảy tháng, bò rất nhanh. Sức khỏe rất tốt, thân thể cũng chắc.
Tất cả mọi người đều buồn cười, con hàng Lôi Tuấn này, đã cười gục xuống: “Ôi trời ơi... tôi đột nhiên không muốn có con, quá đáng sợ!”
Nghịch ngợm thế này, không biết có phải là Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới chuyển thế không?
Hạ Tiểu Hi đột nhiên nói: “Chồng... có vẻ như em đang mang thai! Tháng này dì cả nhà em chưa thấy tới.”
“Hả?” Lôi Tuấn lập tức nhảy cỡn lên, ôm Hạ Tiểu Hi vào trong ngực: “Thật sự? Em mang thai?”
Hạ Tiểu Hi gật đầu, không xác định nói: “Hình như là vậy.”
Tất cả mọi người đều bật cười, Hạ Tiểu Hi nói: “Em có cảm giác như vậy, mấy ngày nay em luôn cảm thấy mệt mỏi, lại cực kỳ thèm ăn.”
Lôi Tuấn cười ha ha: “Lúc nào em chẳng không thèm ăn...”
Hạ Tiểu Hi giậm chân, đấm vào người anh ta, Lôi Tuấn ngửa mặt lên trời thét dài: “Ông đây cố gắng làm ruộng một năm, rốt cuộc cũng đã đến kỳ thu hoạch!”
Người ta, đầu mùa xuân làm ruộng, mùa thu là có thể thu hoạch, anh ta cố gắng cày cấy một năm, con của Lăng Vi đã được bảy tháng, vợ anh ta mới có bầu.
“Tuy nhiên, cơm ngon không sợ ăn muộn!” Lôi Tuấn siết chặc quả đấm, nói: “Hừ hừ, con của chúng ta chắc chắn sẽ thông minh hơn con của anh Đình và chị dâu!”
Anh ta nháy mắt ra dấu với Hạ Tiểu Hi: “Gien của hai chúng ta đều kết tinh ở đó mà.”
Lôi Đình lập tức nói: “Anh đang nằm mơ giữ ban ngày đấy hả? Con của anh chị có thể thông minh hơn con của anh Đình và chị dâu hả? Mặt anh có dày quá không? Anh này, đến anh cũng còn chưa từng có mặt và chỉ số thông minh, anh còn trông cậy vào con nhà anh có hả? Anh và chị dâu em, một người “nhị”, một người ngốc manh, con của hai người... em thật sự không dám hy vọng gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.