Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tất cả mọi người đều bị anh ta gợi lên lòng hiếu kỳ, Lôi Tuấn vội vàng hỏi: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nói mau lên!”
Tiểu Bạch nói: “Tôi nhấn loạn mấy cái nút ở trên bảng điều khiển máy bay trực thăng, sau đó thân máy bay trực thăng càng lắc mạnh hơn, nó chỉ trực lao đầu xuống đất, lúc ấy tôi bị dọa tè ra quần, nhưng tôi lại đột nhiên tỉnh táo lại, tôi thấy được cái nút điều chỉnh hướng lên, tôi không ngừng ấn nó, không ngừng ấn nó. Sau đó... Chiếc máy bay trực thăng kia như bị thứ gì đó bám vào người, dần ngóc đầu bay lên.”
Tiểu Bạch dừng lại, vừa hồi tưởng, vừa nói: “Nhưng nó cứ mãi bay vòng vòng giữa không trung. Tôi lại không thể khống chế được, nó vừa bay vòng vòng, vừa lao đầu xuống. Tôi đoán có lẽ vừa nãy tôi ấn phải cái nút gì, làm nó phát điên rồi...”
Tất cả mọi người cười to “Ha ha”, Lăng Vi nói: “Không phải là máy bay trực thăng điên, mà là cậu điên...”
Tiểu Bạch nói: “Đúng vậy! Lúc ấy tôi mừng như điên! Mặc dù máy bay trực thăng cứ mãi bay vòng bòng, còn lao đầu xuống, nhưng nó lao đầu xuống với tốc độ vừa phải. Vì vậy, lúc chiếc máy bay trực thăng sắp rơi xuống trên mặt đất, tôi nhân cơ hội nhảy xuống đống tuyết trước. Bởi vì lớp tuyết phủ trong cánh rừng kia cực kỳ dày, vì vậy lúc tôi nhảy xuống, cũng không bị thương.”
“...”
Tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, Lôi lão gia nói: “Tiểu Bạch, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264604/chuong-1812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.