Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh đi tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy Lăng Vi đỡ trán, không ngừng chẹp miệng, cô đang chê trách lắc đầu: “Thằng nhóc thối này! Lại ỉa đùn rồi!”
Diệp Đình nhìn về phía Duệ Duệ, kết quả... anh phát hiện ra, chiếc áo sơ mi trắng sọc kẻ của anh đã trở thành tã lót của Duệ Duệ...
Lăng Vi mỉm cười lắc đầu: “Thằng nhóc này, đúng là biết tìm chỗ. Đóng bỉm cho nó, nó không đi, vừa mới cởi ra, nó đã " Bùm bùm bùm " —— rồi!”
Mùi hương trong phòng...
“À, bán cát...” Lăng Vi dở khóc dở cười, cô quay đầu lại nhìn thấy Diệp Đình đang đứng ở cửa, vội vàng vẫy vẫy tay gọi anh tới, cô cười nói: “Con trai anh lại ỉa đùn rồi. Ỉa hết lên trên áo sơ mi của anh, ta vừa rồi em muốn lấy áo sơ mi của anh ra để là... lúc em đi tìm bàn là, thằng nhóc này ỉa đùn lên áo sơ mi của anh, trực tiếp lấy áo của anh làm đệm mông luôn.”
“Đệm mông” cái gì, sao nghe buồn cười vậy.
Diệp Đình nhìn Duệ Duệ thiếu đòn, môi mỏng hơi mím lại, bất đắc dĩ nói: “Thằng nhóc này ngoài ăn ra thì là ỉa đùn, cũng không biết lớn lên làm được trò trống gì!”
Lăng Vi phản bác lại anh: “Con nhà ai chẳng vậy? Đứa nào lại chẳng hết ăn rồi lại ỉa! Ăn mà không ỉa chỉ có tỳ hưu thôi.”
Diệp Đình cười nói: “Con trai anh trở thành thần thú, cũng không tệ.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau thu dọn đi! Thối chết mất!”
“Ặc...” Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264602/chuong-1810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.