Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sáng sớm hôm nay, Lôi Thiếu Triệt cũng tới, Kỷ Nhu ngồi ở bên cạnh ông, hai người mười đầu ngón tay đan vào nhau, giống như chàng trai cô gái mới yêu lần đầu. Kỷ Nhu nói: “Cũng may mà tiểu Tuấn và tiểu Đình nhà chúng ta đã kết hôn rồi, bằng không hai chúng ta cũng phải buồn theo.”
Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu: “Không cần lo lắng cho hai đứa ngốc kia đâu, vì có la chú thím cũng đuổi không kịp bọn họ...”
Lạc Y và tiểu Bạch đi vào phòng khách, tiểu Bạch lại mua thêm nhiều đồ tốt.
Kỷ Mẫn nhìn về phía anh ta, ánh mắt kia rõ ràng khác hoàn toàn so với ngày hôm qua.
Lạc Y và tiểu Bạch chào hỏi mọi người. Cuối cùng, Lạc Y nhìn về phía mẹ mình, gọi một tiếng: “Mẹ...”
Kỷ Mẫn trợn mắt nhìn Lạc Y, tất cả mọi người nhìn thấy biểu tình này của Kỷ Mẫn, đều cảm thấy cực kỳ buồn cười. Bà vừa như đang tức giận, lại vừa như ngạo kiều quay mặt sang chỗ khác...
Cái dáng vẻ biết rõ mình sai rồi, còn không chịu thừa nhận, rõ ràng nét mặt già nua cũng đã ngượng đỏ, nhưng mặt còn đầy “Con làm mẹ tức chết”, ngồi tại chỗ trừng người ta.
Lăng Vi cũng không nhịn được cười ra tiếng, bày tỏ cảm thông 120% với Lạc Y và tiểu Bạch.
Lạc Y cực kỳ hiểu mẹ mình, cô cũng biết bà ấy sẽ như vậy.
Nhưng nhớ lại câu nói “Mẹ cứ coi như là không có con đi!” ngày hôm qua mình nói, cô ấy cũng hối hận. Nhưng lúc đó cô ấy thật sự rất tức giận, ai bảo bà nói xấu tiểu Bạch, ai bảo bà không tin chính con gái mình.
Tất cả mọi người cùng nhìn hai mẹ con nhà này luyện mắt gà chọi, rồi đều khẽ cười khúc khích.
Ai cũng không lên tiếng, bầu không khí trở nên lúng túng.
Lúc này, tiểu Bạch lên tiếng đánh vỡ bầu không khí lúng túng, hỏi bọn họ: “Thiết bị gia dụng đã được đưa tới chưa? Tại sao còn chưa lắp?”
“A! Đúng đúng ——” Cha Lạc Y vội vàng lên tiếng: “Tranh thủ thời gian bảo người tới lắp máy điều hòa không khí đi.”
Kỷ Mẫn ném lại cho ông một câu: “Ông thích chiếm tiện nghi như vậy hả? Người ta đưa thì ông phải nhận hả?”
Cha của Lạc Y nói: “Đó không phải là con rể tôi đưa sao? Sao có thể gọi là chiếm tiện nghi được? Con gái tôi là bảo bối lớn, tôi đưa tất cả cho cậu ấy. Tôi có nói gì không?”
“Ha ha ha...” Cả đại gia đình đều bật cười.
Ngày hôm qua còn đuổi người ra bên ngoài, hôm nay đã gọi người ta là con rể rồi, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Không thể tức giận thêm mấy ngày sao? Lại lấy tư thái này?
Kỷ Nhu cũng nói: “Em xem mấy thứ tiểu Bạch mua này, tất cả đều là thứ trong nhà có thể sử dụng. Trong lòng cậu ấy nghĩ đến các em, cậu ấy mua những thứ này, là muốn tiết kiệm cho các em, muốn để cuộc sống của các em thuận tiện hơn.”
“ Đúng vậy!” Lôi Tuấn nói: “Dì dượng không muốn, cháu sẽ chuyển đi! Vừa vặn nồi nhà cháu mới bị vợ cháu nấu hỏng.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lôi Tuấn, Lôi Tuấn chợt cảm thấy có vẻ như mình đã bán đứng vợ mình...
Lăng Vi trêu ghẹo nói nói: “Ngay cả chảo cũng bị nấu hỏng... các anh cầm nó làm cái gì? Đuổi sói xám đi hả??”
“Ha ha...”
Lôi Tuấn nói: “Không phải, lúc vợ tôi nấu ăn, tôi kéo cô ấy vào phòng ngủ... Sau đó, liền quên thời gian...”
“Phốc ——” Tất cả mọi người đều cười phá lên.
Kỷ Nhu trợn mắt nhìn Lôi Tuấn, người này chắc chắn không phải là con trai bà! Thằng nhóc thối không biết xấu hổ này, cái gì cũng nói ra được!
Lôi Thiếu Triệt ôm lấy Kỷ Nhu, thầm nghĩ trong đầu, chắc chắn đứa con trai này là theo mẹ nó...
Bầu không khí trong phòng dần trở nên ấm áp.
Lạc Y trộm giơ ngón tay cái với tiểu Bạch, những thiết bị gia dụng này thật có ích! Quả nhiên có đất dùng.
Lạc Y chợt cảm thấy, quen biết với tiểu Bạch những ngày qua, nhưng có vẻ như mỗi ngày cô lại biết một tiểu Bạch khác nhau...
Gần như mỗi ngày cô đều có thể phát hiện ra một số ý tưởng độc đáo của anh. Có lúc, những quyết định tưởng chừng như rất đơn giản, nhưng lại luôn có thể phát huy được sự hữu ích cực lớn.
Tất cả mọi người ăn chung cơm, lúc xế chiều bọn Lăng Vi trở về Giang thành.
Lạc Y và tiểu Bạch ở lại nhà, mẹ Lạc Y càng ngày càng thích tiểu Bạch, thằng nhóc này rất thực tế, cũng không phải là người lươn lẹo, làm chuyện gì, cũng suy nghĩ cho Lạc Y đầu tiên.
Qua lần tiếp xúc này, mẹ Lạc Y đã hơi yên tâm. Mắt nhìn của con gái bà rất tốt...
“Tiểu Bạch ăn nhiều vào!” Ngay cả chồng mình và con gái đều mặc kệ, mẹ Lạc Y dành hết đùi gà đùi vịt cho tiểu Bạch.
Lạc Y trợn trắng mắt, thấy không... Đây chính là: Cha mẹ vợ nhìn con rể —— càng nhìn càng thấy thích trong truyền thuyết!
Cả nhà ăn cơm tối xong, ngồi ở trong phòng khách xem ti vi. Đôi vợ chồng già nghỉ ngơi sớm, tắm xong trở về phòng đi ngủ.
Lạc Y và tiểu Bạch ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng khách, xem “Kinh tế và luật”...
Lạc Y nói chương trình này là cô và tiểu Bạch cùng kết hợp. Anh ta chuyên về lĩnh vực kinh tế, cô ấy chuyên về luật pháp.
Hoàn mỹ ——
Trong phòng khách hơi lạnh, Lạc Y gác chân lên trên đùi tiểu Bạch, tiểu Bạch nắm lấy chân cô, thọt lét lòng bàn chân của cô.
Lạc Y buồn cười, lại sợ quấy rầy đến cha mẹ mình, nên cô chỉ có thể nhịn.
Chắc chắn cha mẹ còn chưa ngủ đâu, bọn họ bên này chỉ cần hơi có động tĩnh là trong nhà đều có thể nghe được!
Cô nhấc chân lên đạp anh ta, nháy mắt ra dấu với anh ta, tỏ ý bảo anh ta đừng lên tiếng.
Tiểu Bạch buông lỏng tay, lại trở về dáng vẻ đàng hoàng.
Chỉ chốc lát sau, tiểu Bạch lại giữ chân nhỏ của cô gãi gãi, Y Y nhà anh ta thật là thơm, anh ta không nhịn được muốn chọc cười cô.
Lạc Y lại nhấc chân lên đạp anh ta, tiểu Bạch giữ chân nhỏ của cô, lập tức áp đảo cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.