Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Y trừng mắt nhìn anh ta, tiểu Bạch mỉm cười đáp lại cô, anh ta há miệng ngoan ngoãn thuốc ăn. Anh ta cố chịu cơn đau nhức trên cánh tay, đưa tay ra ôm lấy cô.
Anh ta nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đang cười tươi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má đáng yêu của cô, dịu dàng nói: “Em ngủ thêm lúc nữa đi, anh còn có công việc chưa làm xong. Anh phải đi chỉnh sửa lại một số tài liệu.”
Lạc Y gật đầu, cô ấy nằm xuống ngủ tiếp.
Tiểu Bạch ngồi ở bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của cô. Chờ đến khi cô ngủ say, anh ta cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán của cô ấy.
Tiểu Bạch xoa xoa huyệt Thái dương giúp cô thư giãn, sau đó, lại đi xoa mi tâm cho cô ấy. Đến khi cô ấy buông lỏng ngủ say, anh ta mới đứng lên, đi lấy máy vi tính.
Anh ta mở máy vi tính ra, chỉnh sửa lại một phần tài liệu.
Phần tài liệu này là toàn bộ lý lịch của anh ta từ năm 14 tuổi đến 24 tuổi. Anh ta muốn cha mẹ của Lạc Y biết nhiều hơn về mình, đây là phương pháp nhanh nhất, hữu hiệu nhất.
Anh ta không muốn Lạc Y phải chịu ủy khuất, anh ta phải dùng hành động, bảo vệ tình yêu của bọn họ!
Trước đó, anh ta luôn cho rằng hôn nhân nên là tự do. Ở trong tư tưởng của anh ta, chỉ cần anh ta và Lạc Y yêu nhau, có thể có được sự chúc phúc người nhà là được. Ở trong cuộc sống của anh ta, không ai có thể can thiệp vào tự do hôn nhân của người khác.
Vì vậy, anh ta đã thật sự thiếu suy xét, hoàn toàn không ngờ rằng người nhà của Lạc Y sẽ ngăn cản bọn họ yêu nhau.
Anh ta thật sự không ngờ rằng. Tiểu Bạch hít thật sâu, cả chuyện này, anh ta không thể nào đùn đẩy trách nhiệm.
Bây giờ tình hình này xuất hiện, anh ta nhất định phải nhìn thẳng vào sự việc.
Người nhà của Lạc Y bài xích anh ta, anh ta phải cố gắng xóa tan những hiểu lầm này, thậm chí còn phải làm cho bọn họ thích mình.
Nếu người nhà anh ta phản đối, anh ta cũng chẳng cần giải thích nửa chữ, nhưng bây giờ, anh không muốn Lạc Y phải chịu ủy khuất.
Tiểu Bạch chỉnh sửa lại tài liệu của mình, lại thu thập một số giải thưởng và lời khen ngợi của giáo viên hồi mình đi học.
Anh ta viết mail cho mười mấy người bạn của mình, nhờ bạn mình viết một phần nhận xét hoặc là quay video đều có thể vì anh ta.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh ta nhận được mail đáp lại của năm người bạn. Có ba người bạn quay video, có hai người bạn viết phần nhận xét dài.
Tiểu Bạch chưa mở ra xem, đã trực tiếp gửi cho cho Diệp Đình. Gửi luôn cả phần tài liệu của mình qua.
Hôm nay là thứ bảy, trên đường phố rất vắng vẻ, không đông đúc như bình thường, tiểu Bạch đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tòa nhà đối diện không xa kia chính là nhà của Lạc Y.
Anh ta không biết nội dung bức thư và đoạn video, nhưng anh tin tưởng các bạn của anh ta đưa ra lời chứng minh mạnh mẽ nhất.
Diệp Đình nhận tài liệu.
Tiểu Bạch trở về ngồi xuống bên cạnh Lạc Y, anh ta nắm lấy tay nhỏ của cô.
Lạc Y là người phụ nữ của anh ta. Người phụ nữ của mình phải chịu ủy khuất, anh ta phải nghĩ tất cả các cách giải quyết vấn đề.
Người phụ nữ của mình bị tát ở ngay trước mặt mình, chỉ có thể nói mình vô dụng, không thể dùng từ ngữ nào để giải thích cả.
Tiểu Bạch rất đau lòng, trước đó anh ta không biết sẽ phát sinh loại chuyện này, bây giờ anh ta đa biết, thì nhất định phải cố gắng hết sức cứu vãn lại.
Tiểu Bạch nắm lấy tay cô, khẽ vuốt ve gò má của cô, Lạc Y chu mỏ, từ từ mở mắt ra.
Cô ấy đã ngủ rất ngon, cô ấy dụi mắt mở mắt ra, thấy tiểu Bạch đang cong môi, cười với cô ấy.
Lạc Y nhéo gò má của anh ta, cũng mỉm cười lại với anh ta.
Tiểu Bạch đưa tay vuốt ve gò má của cô, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Cô nắm lấy tay anh ta, đặt ở trên gò má của mình, áp má mình lên tay anh ta, cảm giác thật ấm áp.
Đột nhiên nhớ ra tối ngày hôm qua anh ta hơi lên cơn sốt, cô ấy vội vàng nhỏm người dậy, giơ tay lên sờ vào trán của anh ta.
“Anh hạ sốt rồi, không sao rồi.”
Tiểu Bạch cầm tay cô ấy, đặt ở bên mép dịu dàng hôn xuống, anh ta nhẹ giọng nói: “Mau dậy đánh răng rửa mặt đi, nếu không ngoài dự liệu, cha mẹ em sẽ nhanh chóng gọi chúng ta trở về.”
Lạc Y cười trừng anh ta: “Cha mẹ em gọi chúng ta trở về làm gì? Lấy gậy đánh chúng ta à?”
Tiểu Bạch nhéo chóp mũi của cô ấy, ôn tồn nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ gọi chúng ta trở về, xin lỗi chúng ta.”
“Xùy —— anh cứ nằm mơ đi...” Lạc Y muốn cười nhạo anh ta: “Không đánh chết anh đã là may mắn lắm rồi, còn nói xin lỗi...”
Mẹ cô ấy có tính cách như thế nào, cô ấy lại không biết. Cọp cái, mẫu dạ xoa, ngay cả cửa nhà cũng không để cho bọn họ vào, nói gì đến chuyện xin lỗi...
Lạc Y cảm thấy buồn cười, bây giờ cô ấy đập nát đầu rồi gắn lại, cũng không thể nghĩ được tại sao mẹ cô ấy lại nói xin lỗi.
Hai người bọn họ đang nói chuyện, Kỷ Nhu gọi điện thoại tới.
Tiểu Bạch nhận, anh ta ấn nút kết nối cuộc gọi. Kỷ Nhu nói: “Cháu và Y Y đang ở đâu? Hai cháu mau trở lại đi.”
Lạc Y kinh ngạc sửng sốt! Dì cả bảo bọn họ về nhà?
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao... đột nhiên lại gọi bọn họ về nhà?
Lạc Y hồ nghi nhìn về phía tiểu Bạch.
Tiểu Bạch khẽ mỉm cười, không nói gì.
Lạc Y hỏi Kỷ Nhu: “Bảo chúng cháu về làm gì vậy ạ? Tát vào má trái của cháu chưa đủ, còn muốn tát thêm vào má phải, đánh cho hai bên nó cân, đúng không?”
Kỷ Nhu nói: “Cháu nói bậy gì đấy! Mẹ cháu nghĩ thông suốt rồi! Tối hôm qua Lăng Vi, Diệp Đình và tiểu Tuấn, tiểu Đình đều tới, bốn người bọn họ làm công tác tư tưởng cho mẹ cháu cả buổi tối. Lăng Vi còn lấy đầu mình bảo đảm, con bé nói, tiểu Bạch tuyệt đối không phải là loại người đùa giỡn con gái nhà người ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.