Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không biết xấu hổ!
Lạc Y đẩy anh hai lần, phát hiện tên này càng lúc càng nặng, không đẩy được nữa?
Lạc Y cau mày lại, trong đầu lóe lên, tên này không phải đang giả vờ ngủ chứ? Nếu không sao sức lại lớn vậy?
Lạc Y lặng lẽ đưa tay, gãi eo Tiểu Bạch...
“A ----- mẹ ơi... thật ngứa!” Tiểu Bạch dậy luôn...
“Giả vờ ngủ với tôi, đúng không? Định ăn đậu hũ hả?”
Lạc Y vươn tay muốn đánh anh, Tiểu Bạch lập tức nắm chặt tay cô, mặt anh chợt dí sát vào mặt cô, anh nhìn chằm chằm môi cô, cười: “Không phải, anh sợ em lạnh, anh muốn đem lại ấm áp cho em.”
Lạc Y dựa lưng vào ghế, cô liếc mắt nhìn anh: “Là anh lạnh, hay tôi lạnh? Anh nói rõ cho tôi?”
Tiểu Bạch nói: “Anh lạnh!” Mũi của anh đã đụng đến chóp mũi cô.
Lạc Y liếc nhìn anh, nói: “Anh lạnh, anh liền dựa vào người tôi à? Tôi đâu phải máy sưởi! Nham Tương rất ấm, sao anh không ôm Nham Tương đi?”
Tiểu Bạch nhếch miệng cười: “Anh cũng rất muốn ôm, nhưng xa quá!”
“Cút sang một bên! Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ mặc kệ anh!”
Còn chưa đợi Lạc Y đẩy anh, Tiểu Bạch đã vèo một cái ngồi tít ra xa.
Anh ôm cửa, cách xe cô nửa mét.
Anh quay đầu, cười nói cô: “Trêu em thôi, đừng để ý.”
Buổi tối Lạc Y chưa được ăn gì, giờ bụng sôi ùng ục, cô lười ầm ĩ với anh. Cô nhìn trợ lý đằng trước, hươ tay: “Có thể lái xe đến đường buôn bán không? Tôi muốn ăn chút gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264543/chuong-1751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.