Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà lần này ôm cô, tiểu Bạch đột nhiên nóng lên, bởi vì hình như anh cảm thấy được bên trong áo ngủ của Lạc Y chưa mặc gì, hiện tại dánh vào người anh, cực kì ấm áp.
Lạc Y vùng vẫy: “Anh buông tôi ra.”
Tiểu Bạch ôm cô không chịu buông: “Không được, tôi không dám ngủ… vừa nãy làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng người sao đột nhiên biến mất đây?”
Lạc Y tức giận muốn chết, hiện tại cả đầu cô phát đau còn muốn ngủ.
Tiểu Bạch thấy cô xoa trán lập tức muốn nổi bão, nhanh chóng buông tay: “Cô ngủ chỗ tôi… tôi không ngủ trên giường, tôi ngủ ở sô fa.”
Lạc Y thật muốn đánh anh, cô từ từ nhấc chân đi tới phòng anh, nhìn trên giường rối thành một nùi, cô nhíu mày: “Qua chỗ tôi ngủ.”
Cô nắm thành nắm đấm, nếu anh thiếu mấy lỗ thì để cô giúp anh thêm mấy lỗ trên trán anh.
Lạc Y trở về phòng, tiểu Bạch không chịu đi bởi vì căn phòng kia có âm thanh kỳ quái… nhưng mà anh lại không muốn ngủ một mình.
Anh đi theo Lạc Y đi tới phòng ngủ kia, tiểu Bạch nằm ngủ trên ghế sofa.
Hắt xì… trên ghế sofa quá lạnh, anh đắp chăn dày mà vẫn lạnh run cầm cập.
Lạc Y quá mệt nhọc, lười biếng hừ một tiếng, tiểu Bạch nhìn thấy cô dịch vào bên trong.
Là đang có ý mời anh lên giường ngủ hả?
Tiểu Bạch kích động, anh bọc chăn run rẩy đứng lên chần chờ lên giường.
Anh ngồi xuống cạnh giường, chiếm một phần nhỏ, trên giường có nệm lông, nháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264524/chuong-1732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.