Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong phòng rất tối, rèm cửa không kéo. Cửa cũng khóa lại, thẻ phòng chưa bỏ vào, cho nên không có đèn sáng, trong bóng tối chỉ có hơi thở của đối phương vờn quanh.
Cơ thể của anh dán chặt lấy cô, kính mắt bị anh tháo xuống, không biết ném đi đâu.
Sau lưng Tiểu Kỳ chạm vào cửa, đằng trước anh áp bách như một ngọn núi.
Cơ thể của bọn họ dính chặt vào nhau. Cô không thể động đậy được, xung quanh toàn hơi thở của anh. Cảm nhận được nhịp tim anh đập thình thịch, hô hấp của cô như đốt lên hơi nóng, cả người cô đầy mồ hôi.
“Em thích anh sao?” Vương Tử Âm dán vào bên tai cô, quấn quýt si mê hỏi cô.
Bàn tay cô níu áo anh, cố hô hấp chút không khí. Giọng cô yếu ớt: “Thích, thích rất nhiều năm.”
Vương Tử Âm vừa giận vửa buồn cười: “Sao anh lại không cảm nhận được vậy?”
Tiểu Kỳ quay mặt đi, cắn môi nói: “Anh ngốc!”
Anh đưa tay giữ chặt cằm cô, môi anh dán lên môi cô, anh nói: “Thật quá may mắn, anh cũng thích em.”
Tiểu Kỳ cảm thấy choáng đầu, chân cô mềm nhũn, sắp không đứng vững được. Cô chờ câu nói này, chờ suốt bao năm, từ trước tới giờ không dám hi vọng xa vời, hốc mắt cô rất nóng, như muốn rơi lệ, cô cố nén nước mắt hỏi: “Em chưa từng dám nghĩ đến...”
“Vì sao lại không dám nghĩa? Chẳng phải anh đã làm rõ với em ba lần rồi sao? Nhưng, em lại không có chút phản ứng nào... mỗi lần anh đều nghĩ, đây là lần cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264506/chuong-1714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.