Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vinh Phỉ không chút chậm trễ, cõng An Kỳ Nhi, mang theo Lão Hắc, tiểu phiên dịch và hai tiểu tổ bóng tối lập tức lên đường.
Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi sau, Lăng Vi một cực kỳ lo lắng...
An Kỳ Nhi là như thế nào? Lòng buồn bực, đầu choáng váng, muốn ói... Còn tiêu ra máu...
Nghe cũng hỏng bét lòng! Bọn họ cách xa ước khắc trấn như vậy, đây nếu là một đường hộ tống người trở về, còn không phải làm Vinh Phỉ và tiểu tổ Bóng Tối mệt chết!
“Ông xã, có thể cử đến một chiếc trực thăng được hay không?”
Diệp Đình suy nghĩ xem xét về đoạn đường này đường, căn bản không có phi cơ trực thăng nào có thể hạ cánh xuống địa hình này, tính ra, cũng không tiếp cận được Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi.
Anh suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Cái lòng sông đó, rất rộng có thể hạ cánh...”
“Đúng! Đúng!” Lăng Vi cũng nhớ ra: “Nơi con sông đó! Chiều rộng của con sông, trực thăng có dừng lại một chút.”
Chính là lần trước, Lão Hắc dẫn bọn họ đến bờ sông đó, Lão Hắc ngồi đó chơi xấu, làm sao cũng không chịu rời khỏi chỗ đó.
Nhưng là... Ngừng ở phía trên mặt sông, cũng rất khó!
Vinh Phỉ chỉ có xuống sông, mới có thể leo lên thang phi cơ trực thăng! Vẫn rất nguy hiểm!
Ai biết trong nước có cái gì... Vạn nhất có cá sấu, rắn nước... Làm thế nào?
Diệp Đình nói: “Trước hết để cho trực thăng đến đây đi. Đưa cho chúng ta chút vật liệu cũng tốt. Bây giờ để cho Tiểu Bát xem bản đồ một chút, xem thử xung quanh có nơi nào phi cơ trực thăng có thể hạ cánh được hay không.”
Diệp Đình vội vàng liên lạc với Tiểu Bát.
Tiểu Bát đang dựa vào ghế ngủ. Vương Dần vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Tử, ánh mắt đầy đau lòng và vô cùng sốt ruột! Tấm lòng của ông, tràn đầy tràn đầy tình thương của người cha nhưng không chỗ bày giải. Vương Dần nhìn chằm chằm video, mắt lom lom tình...
Ông nhìn con trai ông đang ngủ say trong video, ngực vừa đau lại đau. Tiểu tử này ngủ thật ngon, nhiều ngày không chợp mắt như vậy, đây thật là mệt lả. Vương Dần rất đau lòng... Đứa nhỏ này có cốt khí! Có chí khí! Nếu không phải ông phát minh diêu cảm kỹ thuật, bọn họ lần này cũng không như vậy có thể đi tới nơi này.
Có lẽ, tối hôm qua đã bỏ thân cho miệng rắn. Khá tốt có đứa nhỏ này báo tin cho bọn họ.
Vương Tử quá mệt mỏi. Trợ thủ Tiểu Kỳ nhìn anh ngủ ngon như vậy, không đành lòng quấy rầy anh, vốn là muốn gọi anh đi đến ghế sa lon ngủ, nhưng là sợ làm anh tỉnh anh lại không chịu ngủ.
Tiểu Kỳ đắp cho anh một cái áo khoác vest, cô nhìn chằm chằm anh gò má đang ngủ say của anh.
Ánh sáng trong mắt càng ngày càng ôn nhu... Cô thích anh từ rất lâu... Cô muốn tới gần anh, cô muốn nhân lúc anh ngủ say, muốn hôn lên mặt anh...
Cô thích anh từ khi bắt đầu học đại học. Trường cô học là trường khoa học kỹ thuật đứng đầu toàn cầu. Thành tích của cô, cuối năm đều là bét bảng... Cô có thể đậu vào trường đại học kia, thật sự là tốn rất nhiều nỗ lực mới chen vào. Ông nội của mặc dù là nhà tài trợ, nhưng là, trường học đặc biệt nghiêm khắc, nửa điểm cũng không cho dãn ra. Không có biện pháp, cô chỉ có thể ngày đêm bổ túc, thật vất vả đem phân lộng cú, đè tuyến vào.
Nhưng là cô vốn không phải là người tài giỏi, đầu óc cô không đủ thông minh, tâm tư cũng không đang học thượng. Thầy nói truyện cảm, diêu cảm, cái gì... Cô căn bản là nghe không hiểu.
Cô vốn suy nghĩ đến khi tốt nghiệp sẽ ngừng lại, dù sao nhà cô cũng không thiếu tiền, lăn lộn có một tấm bằng tốt nghiệp, tương đối là được!
Nhưng là, kỳ kế năm thứ nhất đại học học, để cho cô chú ý tới Vương Tử!
Tiểu tử này dáng dấp đẹp trai không nói, còn trở về cũng giành vị trị thứ nhất!
Thật là quá khinh người! Rõ ràng có thể dựa vào trị giá bề ngoài, nhưng thế nào cũng phải dựa vào thực lực!
Trong trường học nữ sinh cũng đều gọi anh là “Tiểu vương tử”, anh là nam thần của rất nhiều nữ sinh.
Bình thường, Vương Tử Kỳ không hề chú ý tiểu tử này, cô đã gặp trai đẹp rất nhiều, nam sinh theo đuổi cô cũng xếp thành hang dài.
Nhưng là, đến một lúc có bảng danh sách, cô liền hận không được giết chết tiểu tử này!
Tại sao, tên hai người tên bọn họ chỉ kém một chữ, thành tích lại kém như vậy nhiều!
Vương Tử Kỳ cô xếp bét bảng, người ta Vương Tử đứng đầu bảng. Cô không phục! Cô khắp nơi làm điều xấu, gieo họa cho anh! Ngấm ngầm hại anh, cho anh ấm ức.
Lần này kỳ thi giữa kỳ cuối năm, người ta lại là đứng nhất! Vương Tử Kỳ về nhà nổi giận, tức đến muốn đổi tên! Cha cô nuông chìu cô, trong lòng mất hứng, dựa vào cái gì con gái ông phải đổi tên? Muốn đổi cũng là tiểu tử kia đổi!
Vương Tử kỳ được cha nuông chìu, một chút không cảm thấy ba cô đi tìm tiểu tử kia, để cho anh ta đổi tên có lỗi gì.
Thứ sáu ngày đó tan học, Vương Tử Kỳ mới từ phòng học lớn đi ra. Đột nhiên, thấy Vương Tử đứng trước mặt cô. Ngày đó, cô mãi mãi không quên biểu tình của anh...
Sắc mặt của anh âm trầm đáng sợ! Bình thường như vậy ánh mặt trời, là một chàng trai hay cười, đột nhiên mặt đầy sát khí!
Anh híp ánh mắt, nhìn chằm chằm cô nói: “Chính là cô sao? Cô hắc tôi nửa học kỳ? Tôi tưởng là ai chứ. Bắt tôi đổi tên? Cô cho cô là ai? Cô là cha tôi sao? Cô là mẹ tôi sao? Tên tôi chính là sinh mạng của tôi! Muốn bắt tôi đổi tên, có bản lãnh để cho cha cô giết chết tôi đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.