Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vinh Phỉ mở túi đeo lưng của mình ra, ở lớp bên trong vùn vụt lục lọi, lấy ra một viên dạ minh châu!
Vinh Phỉ quơ quơ trước mắt tiểu phiên dịch: “Vật này trị giá mấy cây vàng?”
Tiểu Tài Mê mặt đầy rạo rực, chắc ăn đoán: “Ít nhất có thể đổi hai cây!”
Vinh Phỉ cầm đầu ngón tay của anh ta, cười một cái nói: “Sai rồi, cái này là vật hiếm, loại này lão phật gia đã dùng qua, ít nhất có thể đổi mười lăm cây.”
“Ôi mẹ ơi...”Ánh mắt của Tiểu Tài Mê nhìn chằm chằm vào hạt minh châu, anh liếm miệng một cái, hạt minh châu này có thể trị giá rất niều tiền!
Vinh Phỉ lại thả hạt minh châu vào trong túi, Anh nhìn Tiểu Tài Mê nhíu mày nói: “Tôi để hạt minh châu này ở đây, có bản lãnh anh cứ lấy, không cần biết bằng cách nào, chỉ cần anh có thể lấy, tôi tuyệt đối không lấy lại.”
“Thật sao? Mẹ ơi...” Tiểu Tài Mê chà chà hai tay, nuốt nước miếng một cái.
Vinh Phỉ cười gian xảo, nói: “Nếu là đồ giả, liền đập làm đồ chơi, Anh Tứ tôi đây, trong túi còn nhiều thứ đáng tiền hơn cái này nhiều.”
“Ai má ơi... Má ơi...” Giọng nói Tiểu Tài Mê cũng thay đổi theo Vinh Phỉ...
“Được! Công việc này, tiểu gia tôi nhận!”
Lúc này, Diệp Đình Đình đi tới bên cạnh Lão Hắc, hỏi ông: “Chỉ cần tìm được năm tượng phật, là có thể tìm được cửa vào, đúng không?”
Lão Hắc nói: “Theo truyền thuyết là như vậy, tôi cũng chưa đi vào bao giờ, làm sao tôi biết?”
Lôi Tuấn đột nhiên nhấc chân, đạp vào ngực ông ta một cái: “Thái độ gì đó? Có biết đang nói chuyện với ai không? không biết sao?”
Lão Hắc bị anh đạp ngã nhào.
Lão ta đau đến không ngừng toét miệng, nhưng vẫn là bò dậy nói xin lỗi Diệp Đình: “Diệp tiên sinh, thật xin lỗi, thái độ tôi không tốt. Tôi chỉ nói sự thật, tôi thật sự không biết cửa vào ở đâu. Năm tượng phật cũng chỉ là nghe nói, mọi người truyền tai nhau là vậy, nhưng không có ai tìm thấy. Chỉ có chị A Đạt mới biết năm tượng phật kia ở đâu. Nếu mọi người muốn vào căn cứ hút máu, phải nhanh chóng tìm năm tượng phật kia. Trễ nữa, đồ ăn và nước cũng không đủ dùng.”
Phiên dịch Tiểu Tài Mê giao phiên dịch Hoàn cho bọn họ, Diệp Đình và Vương Dần nhìn nhau một cái.
Vương Dần trước ở Đại Hồ Tử Đạ Lợi nói chuyện, chuyển lời
Trên căn bản cũng nói giống như Lão Hắc.
Vương Dần nói: “Lúc Đại Hồ Tử Đạt Lợi nói, Tòng Ước Khắc Trấn một mực đi về phía nam, sau đó thấy năm tượng phật, tượng phật bên cạnh có một cái bị phá... Cái gì, anh chưa nói xong.”
Diệp Đình suy nghĩ nói: “Cái chữ "Phá" đó là hồ hay không? Mật ngữ hồ cũng là phát âm "Po" này.”
Mắt Vương dần sáng lên, gật đầu một cái nói: “Có khả năng.”
Diệp Đình xoay đầu hỏi Tiểu Tài Mê: “Mật ngữ hồ phát âm như thế nào?”
Anh mắt Tiểu phiên dịch nhìn chằm chằm túi Vinh Phỉ, anh ta cười hì hì, nói: “Hồ phát âm chính là "Po", thế nào?
Diệp Đình không trả lời, anh cùng Vương Dần nhìn nhau một cái. Vương Dần nói: “Cửa vào căn cứ hút máu, có lẻ là ở gần đây.”
Diệp Đình lại hỏi Tiểu Tài Mê: “Anh hẳn thường xuyên vào rừng chứ? Anh đã từng tới đây sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.