Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bớt cùng ông ta nói nhảm, để cho ông ta dẫn chúng ta đi đến căn cứ hút máu!”
Lôi Tuấn đưa tay, túm lấy cổ áo Lão Hắc, xách lão lên.
“Dẫn đường cho chúng ta, nếu không, đến lúc độc dược phát tác, ông sẽ phải chịu cảm giác đau đớn như hàng ngàn con kiến bò cắn khắp người ông!”
Lão Hắc đột nhiên kích động gầm thét: “Nơi đó, là ai cũng có thể đến sao? Rừng lớn như vậy! Lão tử không có người dẫn đường, căn bản không thể đến được!”
Ông ta đột nhiên nhìn xung quanh chỉ một cái, hét: “Lão tử đối với cánh rừng này còn tương đối quen thuộc, đi về phía trước nữa, Lão tử cũng không biết nên con đường nào!”
Tiểu phiên dịch rất sợ những người này u mê không tỉnh đi vào trong rừng sâu, vội vàng thêm dầu thêm mỡ nói cho một tràng.
Anh ta so đo nói: “Lão Hắc không biết đường, xa nhất ông ấy cũng chỉ dẫn được đến đây! Rừng mưa nhiệt đới rất kinh khủng, quái thú, dã thú gì đều có! Cuộc sống ở đây các người không quen, lỡ may bị độc trùng cắn, chết thế nào cũng không biết. Đừng nghĩ các người đều có súng! Tôi nói cho mọi người biết, súng, ở trong rừng cũng không có hữu dụng gì đâu! Đối phó với một vài dã thú lớn một chút còn thích hợp, còn đối phó cái loại leo vừa nhanh, độc tính lại mạnh, các loài bò sát, súng vật này hoàn toàn không có tác dụng!”
Vinh Phỉ nghe anh ta rống lên, trong lòng phiền não! Lão Hắc người ta nói đôi ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264461/chuong-1669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.