Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lão Hắc cố ý nhìn bầu trời toàn mây đen, gã nói: “Sắp sửa mưa như trút nước rồi, chúng ta phải trú lại đây.”
Anh chàng phiên dịch dịch xong những lời này, Lăng Vi và Diệp Đình liền nhìn nhau một cái, trong lòng hai người cùng hiểu rõ, kẻ địch đang muốn động thủ đây mà!
Trái tim Lăng Vi nháy mắt đập nhanh tốc độ, trong lòng cô vô cùng khẩn trương, nhưng bề ngoài vẫn không cho là đúng, cười nhạt một tiếng.
Cô nói: “Rừng cây nơi này quá rậm, không thích hợp tránh mưa! Tầng mây nhiều như vậy, chắc chắn không ít sấm sét, lỡ như có đợt sét nào không có mắt đánh trúng những cái cây này, chúng ta cũng sẽ bị đốt thành tro!”
Vinh Phỉ cũng nói: “Tiểu Vi nói đúng, chúng ta phải tìm một cái sơn động nào đó để tránh, hạ trại ở đây tuyệt đối không thích hợp.”
Vương Dần cũng gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy hẳn là nên tìm một chỗ để tránh mưa, trú dưới những cây to này quả thật không thích hợp.”
Lão Hắc rõ ràng nhíu mày một cái, những người này rõ ràng rất không dễ lừa!
Chỗ này chính là điểm phục kích của bọn chúng, cũng không còn điểm phục kích nào tốt hơn nữa! Nếu như không phải đám người này cho gã ăn cái thứ không rõ là độc dược gì kia, gã đá sớm cho người bắn lén rồi!
Gã sắp xếp bọn đàn em phục kíc tại đây, chính là vì muốn chống chế đám người này, sau đó ép giao thuốc giải ra, sau đó giết hết tất cả!
Lăng Vi, Vinh Phỉ và Vương Dần đều tỏ vẻ không muốn dừng chân ở chỗ này.
Ánh mắt Lão Hắc liền híp lại.
Động thủ ngay lúc này, sẽ không có cách nào khống chế được toàn bộ bảy người này… rõ ràng bảy người này đều cùng một phe, nếu như có một người chết, sáu người khác cũng sẽ không giao thuốc giải ra, cho nên hiện giờ gã chỉ có thể khống chế bọn họ trước!
Lão Hắc nói: “Khí hậu và địa hình của rừng mưa nhiệt đới, tôi hiểu rõ hơn mấy người nhiều lắm! Mặc dù vùng này cây cối rậm rạp, nhưng quanh đây lại không có loài cây nào đặc biệt cao, cho nên cũng sẽ không dễ dàng kéo sấm sét đến! Đi lại trong rừng rậm, kỵ nhất chính là hành quân lúc trời mưa. Ý kiến của tao là phải trú lại ngay tai đây!”
Gã nhìn Lý Thiên Mặc, trong cả đám bảy người này, chỉ có mỗi tiểu tử này nhìn qua không thấy xảo quyệt. Sáu kẻ còn lại đều rất khó đối phó!
Lão Hắc hỏi Lý Thiên Mặc: “Mày thì sao? Tao cho rằng nghỉ luôn tại đây khá được, bởi vì sắp sửa mưa to rồi, chúng ta nhiều người, nhiều hành lý. Nếu như tiếp tục đội mưa đi về phía trước sẽ lãng phí rất nhiều thể lực, hơn nữa trong rừng mưa nhiệt đới nguy hiểm trùng trùng! Lỡ như gặp phải mãng xà lớn, tất cả chúng ta sẽ không chạy kịp! Tao là người dẫn dường, tao phải phụ trách cả mạng sống của tất cả chúng mày nữa, chúng ta trú đóng tại đây, để hai người đứng gác, những người còn lại nghỉ ngơi, một tiếng đổi ca một lần. Chúng ta có thể nghỉ ngơi thật tốt, lại có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm!”
Anh chàng phiên dịch nói lại với Lý Thiên Mặc, hiển nhiên Lý Thiên Mặc có vẻ xúc động. Anh chàng mặt đầy lo lắng đi đến bên cạnh Lão Hắc, hỏi gã: “Nếu như tiếp tục đội mưa đi về phía trước, sẽ phát sinh nguy hiểm sao?”
“Đó là đương nhiên!” Lão Hắc thấy tiểu tử này rõ ràng bị mình nói đến động tâm rồi, liền đặt tay lên bả vai Lý Thiên Mặc, ra vẻ thân thiết, Lão Hắc không ngừng cố gắng khuyên nhủ: “Lão đệ, tao nói với mày này. Đi ra khỏi nhỏ, muôn ngàn lần không thể tự do phóng khoáng, chuyện mà các người cho là đúng, cũng chưa chắc đã thích hợp với nơi đây. Lần trước, tao cũng dẫn một nhóm người vào rừng mưa nhiệt đới, nhóm người kia cũng không nghe lời tao, cuối cùng chết mất một đứa… chuyện này có thể trách tao được sao? Là do họ không nghe lời tao mà!”
Anh chàng phiê dịch trẻ đứng bên cạnh dịch lại hết. Lý Thiên Mặc gật đầu một cái, nói: “Không sai, là phải nghe mày.”
Lý Thiên Mặc vừa nói, vừa rút một cây súng lục nhỏ màu đen từ trong ống tay áo ra, họng súng đặt thẳng vào eo lưng Lão Hắc.
Lý Thiên Mặc mặc áo mưa, không một ai có thể nhìn thấy anh cầm trong tay một khẩu súng.
Lúc này Lão Hắc vẫn còn ôm lấy bả vai anh chàng, bỗng cảm giác eo lưng mình có một thứ đồ ép sát, cả người gã đột nhiên cứng đờ!
Gã nghiêng đầu nhìn sang Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc vẫn ngây thơ nhìn gã: “Tao cảm thấy ấy mà, mày nói cái gì cũng đúng. Mày thử nói xem, chúng ta nên tiếp tục đi về phía trước, hay là nên trú đóng tại đây?”
Lý Thiên Mặc cố ý cầm súng đụng vào bên hông gã một cái.
Lão Hắc giận đến mức nghiến răng ken két, đệch… thằng này nhìn qua có vẻ biết điều, không nghĩ đến nó lại là đứa xấu xa nhất!
Trong nháy mắt Lão Hắc liền cảm giác ngày hôm nay cờ mờ nờ chó má thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.