Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trước lúc sắp lên đường, Diệp Đình vô cùng nghiêm túc nói với đoàn người: “Chúng ta sắp sửa vào rừng mưa nhiệt đới, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm, chuyện này còn liên quan dến an toàn tính mạng của Bạch Bình và hai vị giáo sư. Làm không tốt, mấy người chúng ta cũng sẽ bị thương. Thậm chí… xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Lôi Tuấn đặc biệt cười hì hì đúng cái kiểu muốn bị ăn đòn: “Gãy tay gãy chân thì cũng không có gì đáng sợ, chẳng qua nếu là liên quan đến cả cái mạng nhỏ này thì cũng không lợi lắm nhỉ.”
Anh ta cười đùa hí hửng, làm cho cả đoàn người đều trợn trắng mắt.
Vinh Phỉ cho anh ta một đạp: “Miệng quạ đen! Có thể nói cái gì tốt chút được không hả?”
Lôi Tuấn xoa xoa mông, nói: “Kaya cũng đã tính qua cho anh rồi, cô ấy nói anh đây mạng lớn, mấy người cũng đừng có mà kỳ thị anh đây nhá, có phúc quang của tiểu gia đây bao phủ, bảo đảm mọi người sẽ chuyển nguy thành an.”
Đoàn người cũng không vui nổi, có anh chàng này ba hoa mấy câu, chuyện vốn dĩ kinh khủng nghiêm túc, theo như lời anh ta cứ như là đang đi du lịch thôi vậy.
Tất cả cùng thu xếp lại hành trang của mình.
Lăng Vi đột nhiên nói: “Chuyện giáo sư Vương và giáo sư Trần bị bắt cóc, chúng ta phải nói cho tiểu bát biết.”
Lôi Tuấn nhìn sang phía cô, anh ta hơi cười rồi nói: “Chị dâu, em đừng có dọa người như thế, chúng ta không xảy ra chuyện đâu. Để cho tiểu bát biết thì sẽ khiến cậu ta nghĩ linh tinh theo cho mà xem. Chúng ta không nói với cậu ấy, chờ cứu được hai vị giáo sư ra ngoài rồi nói với cậu ấy sau cũng được.”
Lăng Vi lại lắc đầu: “Cái suy nghĩ này của anh không đúng, hai vị giáo sư là ba mẹ của tiểu bát, sinh mạng của bọn họ dang bị uy hiếp, bất kể hiện giờ họ có đang gặp nguy hiểm hay không, bất kể chúng ta có thể cứu họ ra ngoài được hay không thì chuyện này cũng phải nói cho tiểu bát biết trước.”
Vương Dần cũng gật đầu: “Tôi cảm thấy tiểu Vi nói đúng đấy, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tốt, lỡ như xảy ra chuyện gì chúng ta biết giao phó lại với Tử A như thế nào? Ba mẹ của cậu ấy bị bắt cóc, nhưng cậu ấy vẫn không biết tí ti gì về chuyện này, như thế là không được. Cho dù cậu ấy biết chuyện này, muốn cuống cuồng đi theo đi chăng nữa nhưng đó cũng là chuyện cậu ấy nên làm, chúng ta phải để cậu ấy được biết.”
Ý kiến của Diệp Đình, Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi cũng là đồng ý nói chuyện này cho tiểu bát biết.
Lý Thiên Mặc nói: “Vậy thi hãy nói với cậu ấy đi. Chúng ta sẽ hỗ trợ hết sức, cũng phải giúp cậu ấy chuẩn bị tâm lý.”
Lôi Tuấn thấy tất cả mọi người cùng nghiêng về một phía, anh ta cũng chỉ nhún vai một cái, nói: “Mọi người nói cũng có lý, vậy thì hãy nói với tiểu bát đi.”
Diệp Đình bảo Giang Quân dùng thân phận cảnh sát kết nối với tiểu bát, sự việc nghiêm trọng, chuyện này thật sự không thể không nói cho tiểu bát.
Đúng lúc Vương Tử A không có ở căn cứ, anh ta đang ngồi xe đến nơi thí nghiệm kiểm tra dụng cụ.
Hiện giờ bọn họ đang nghiên cứu một loại kỹ thuật mới, chính là nghiên cứu về tỷ lệ giữa cao không gian và cao quang phổ.
Trên xe, trợ lý của anh ta là tiểu Kỳ đang báo cáo với cấp trên: “Phần thay đổi của dụng cụ cảm biến cũng thành công như ra-đa và quang phổ…”
Đèn tín hiệu trên cổ tay Vương Tử A liên tục nhấp nháy.
Anh ta biết đây là có người tìm mình, thế nhưng hiện tại anh ta không có cách nào nhận tín hiệu được.
Cho đến tận khi lái xe vào đến căn cứ thí nghiêm rồi, công việc hồi báo của tiểu Kỳ cũng hoàn thành.
Anh ta lập tức đi tìm người giám sát, có người giám sát ở đó rồi thì anh ta mới có thể nhận điện thoại hoặc tin nhắn.
Vương Tử A nhấn mở máy, thấy anh Quân nhắn đến một tin.
Anh Quân nói như này: “Tử A, anh muốn nói với em một chuyện, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Cha mẹ em bị bắt cóc rồi, đồn cảnh sát chúng tôi cũng đã lập án, cấp trên cũng ra lệnh truy bắt màu đỏ. Theo như chúng tôi tra xét được, cha em bị thế lực hắc bang quốc tế bắt đi, hiện giờ chiến đội quốc tế đã tham gia lực lượng cảnh sát để trợ giúp phá án. Cảnh sát định liên lạc với em, thế nhưng mãi vẫn không kết nối được. Mong em nhất định phải giữ kết nối giữa chúng ta. Vốn dĩ bọn anh cũng không định nói chuyện này với em đâu, nhưng sau khi cân nhắc, chuyện này chắc chắn pải để em được biết. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đi cứu cha mẹ em, có chuyện gì chúng ta sẽ liên lạc lại sau.”
“…” Vương Tử A kinh ngạc đến mức không thốt ra lời!
Ba mẹ của anh ta bị bắt cóc rồi? Lại còn là bang phái ngầm quốc tế?
Ba mẹ anh ta chính là giáo sư hiền lành bình thường mà thôi, sao lại chọc đến bang phái ngầm quốc tế kia được nhỉ?
Hiện giờ mấy người Quân ca đã đi cứu ba mẹ anh ta, có thể thấy được bọn họ đã tra xét mấy ngày nay, cũng đã có một ít đầu mối!
Đầu óc Vương Tử A nhanh chóng xoay chuyển, anh ta phải hỗ trợ! Anh ta phải hỗ trợ! Anh ta phải giúp như thế nào? Nhất định phải xin nghỉ để ra ngoài thôi!
Giám sát viên thấy sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng… liền nói: “Chủ nhiệm Vương, đây không phải chuyện nhỏ đâu, anh mau báo cáo với cấp trên ngay đi.”
Trợ lý tiểu Kỳ của anh ta cũng đầy vẻ kinh hoảng!
“Chủ nhiệm Vương… anh mau báo cáo xin nghỉ đi thôi!” Tiểu Kỳ kéo tay áo Vương Tử A một cái.
Lúc này, anh ta mới chợt phục hồi lại tinh thần. Cởi chiếc áo khoác dài màu trắng xuống, nới lỏng cà vạt một cái, nút thắt cà vạt khiến anh ta có một cảm giác khó thở.
Tiểu bát lau mồ hôi đang chảy thành dòng, lập tức gửi tin nhắn lại cho Giang Quân: “Vị trí của các anh, tình huống cụ thể, nhiệm vụ của tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.