Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bác sĩ rút máu cô làm hóa nghiệm, bảo cô hai ngày nữa hãy đến lấy kết quả,
Lôi Niểu Niểu bất an lo lắng.
Cô rời khỏi phòng hóa nghiệm lầu ba, đột nhiên ba gọi điện thoại cho cô.
“Niểu Niểu nha, hai ngày này ba phải đi Giang thành một chuyến, thuận đường qua xem con.”
“A? Ba --- ba muốn tới Giang thành nha?” Lôi Niểu Niểu giật mình, chột dạ vô cùng ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Ba cô nói trong điện thoại: “Chú Vương của con được phê chuẩn thẩm vấn Hoắc Ân, cha đi cùng chú ấy.”
“À à à!” Lôi Niểu niểu hấp tấp nói: “Như vậy thật là quá tốt, rất nhanh chú Vương liền có thể tìm được vợ và con của chú ấy rồi!”
Vương Dần gặp Hoắc Ân ở trong phòng thẩm vấn trọng hình, hôm nay phạm vi đặt câu hỏi của ông chỉ có thể nằm trong phạm vi sợi dây chuyền đỏ kia.
Hoắc Ân mặc đồ tù màu xanh, mái tóc trắng bạc, nếp nhăn trên mặt càng sâu sắc hơn.
Bây giờ ông gầy như một cây gỗ mục nát, lưng còng.
Một chút cũng không giống lão đại hắc đạo khống chế phân nửa mạch máu của đế quốc đêm tối.
Vương Dần và Hoắc Ân vô cùng quen thuộc, nếp nhăn trên mặt lão này là mới xuất hiện, Vương Dần cũng rõ ràng!
Trong mười năm đã qua, bọn họ thi hành nhiệm vị với bảy người cầm dây chuyền, nhiệm vụ chủ yếu là diệt trừ cầm đầu mầm họa “Hi Nhĩ Vương”, ví dụ như Hoắc Ân, Tác Lý Tư vậy!
hôm nay, rốt cuộc cũng mang tên tội nhân Hoắc Ân không chuyện ác nào không làm, thập ác không tha này ra công lý, Vương Dần chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng, cả người thoải mái!
Trên mặt Hoắc Ân tràn đầy lạnh lùng, ông lặng lẽ ngồi, đôi mắt đục ngầu nhìn Vương Dần chằm chằm, thật giống như đang thưởng thức một tên hề đang diễn xiếc.
Vương Dần thấy ánh mắt giễu cợt kia của Hoắc Ân, ông hừ lạnh chất vấn: “Hoắc Ân, bây giờ ông có tư cách gì để cho ông có thể bật cười như bây giờ?”
Vương Dần thật muốn cầm cái gương để hoắc Ân nhìn xem thân thể “quỷ quái” của mình bây giờ ra sao!
Hoắc Ân không trả lời, cười nhạt.
Vương dần lạnh lùng liếc ông.
Hoắc Ân quét ông nói: “Vấn đề lúc nãy ông hỏi, không liên quan gì đến câu hỏi lần này cả.”
Vương dần cười lạnh: “Vậy ông nói thử xem, sao ông có thể lấy được sợi dây chuyền màu đỏ kia của tôi. Sợi dây chuyền kia vẫn luôn ở trong tay vợ tôi, ông biết tung tích của cô ấy?”
Đột nhiên Hoắc Ân ngước mặt lên nhìn ông chăm chú, ánh mắt tràn đầy đắc ý!
Vương Dần nhíu mày, trong lòng bốc lên một tia lửa giận! Ông muốn tươi sống cắn chết Hoắc Ân cho hả giận!
Tiếp theo, quả nhiên nghe được Hoắc Ân nói: “vợ ông, đó thật đúng là một đại mỹ nhân. Bạch Bình đúng không? Cô gái nhỏ này, nhưng là đặc công xuất sắc nất chiến đội quốc tế, trực thuộng chiến đội SSS tiêu diệt hắc bang quốc tế. Tuyệt sắc như vậy, giấu diếm thân phận, làm vợ cho ông cũng được đi, ở sau khi ông rơi núi còn định thủ tiết vì người, đây tuyệt đói là phung phí của trời nha!”
Vương Dần trợn to mắt, chặt chẽ nhìn Hoắc Ân chăm chú!
Lão già Hoắc Ân nhìn Vương Dần chằm chằm, cười thâm trầm.
Gương mặt già nua khô cằn tràn dầy nếp nhăn của Hoắc Ân nháy mắt vặn vẹo lại thành một chỗ, bắp thịt trên mặt ông vừa kéo vừa kèo.
“Cô ây - ở - đâu?” Vương Dần nghiến răng nghiến lợi! Chợt ông đứng lên, đối diện với Hoắc Ân! Lúc này ông giống như một con sư tử hung mãnh! Vương Dần nổi giận!
Hoắc Ân cười đắc ý, hung ác nhìn Vương Dần chằm chằm nói: “Tế phẩm tốt như vậy, đương nhiên là tặng cho Hi Nhĩ Vương vĩ đại nhất của đế quốc đêm tối chúng ta rồi. Ông không biết, Hi Nhĩ Vương của chúng tôi yêu cô ta thảm đâu...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.