Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một bạn học khác nói: “Người ta cần ăn cái gì sao? Người ta có một thầy giáo Lý Thiên Mặc là đủ rồi!”
Người này nói: “Em trai tôi là máy tính hệ của Yến đại, em trai tôi nói: Chỉ hơn một tháng, nó đi theo thầy giáo Lý Thiên Mặc tập luyện. Giống như mở được phần mềm hacker vậy. Bây giờ em trai tôi sử dụng máy tính tôi đều cảm thấy em trai giống như biến thành một người khác vậy, Trước kia, đều là ngày ngày tôi mắng nó là con lừa ngu ngốc, bây giờ ngày ngày nó lại mắng tôi ngu như heo!”
“Thầy giáo Lý Thiên Mặc lợi hại như vậy nha? Tôi cũng muốn lăn lộn với thầy ấy nha!”
“Tời đất ơi.... 33 học sinh Yến đại đều lên cấp hết rồi? Cũng qua trâu bò đi... mà ơi má ơi! Tôi thật hối hận nha, phải chi lúc đó thi vào Yến đại là tốt rồi!”
Một bạn học B đại đột nhiên rống lớn: “Bây giờ chúng ta chuyển trường còn kịp không?”
Hiệu trưởng Yến đại vui vẻ. Đột nhiên ông “Tê ---”, tiếc rẻ nói với Lý Thiên Mặc: thiên Mặc nha! Hối hận nhá thật hối hận nha! Hối hận chúng ta không thêm một người nữa, vậy là tốt!”
Nếu Yến đại có 34 người, ha ha ha, cái “hạng nhất đếm ngược” kia của B đại cũng không có phần rồi!
Hối hận, hối hận! Tới thêm một người nữa là tốt rồi.
“Phốc ---” Các bạn học xem náo nhiệt bên ngoài đều trào máu, trong lòng nói: “Hiệu trưởng đại nhân, ngài còn có thể phúc hắc hơn được sao?”
Hiệu trưởng B đại nghe những lời này giận đến muốn xuất huyết não nha!
“Ai mẹ ơi.... nhức đầu.”
Hiệu trưởng Yến đại bên này bỏ đá xuống giếng, al2m hiệu trưởng Lương của B đại tức giận đến.... choáng váng đầu óc.
Ông đỡ trán, cảm giác trời đất quay cuồng.
Lý Thiên Mặc hỏi ông: “Hiệu trưởng Lương, không phải lúc nãy nói chúng tôi toàn quân chết hết sao? Bây giờ rốt cục là ai toàn quân chết hết nha?”
Còn chưa chờ hiệu trưởng Lương nói chuyện, đột nhiên hiệu trưởng Yến đại vui vẻ nói: “Thiên Mặc nha, lời không thể nói như vậy.... B đại người ta vẫn là có chút thực lực, không phải có một người xếp hạng thứ 2 sao? Mặc dù chậm hơn Niểu Niểu của chúng ta một giây, nhưng thực lực cũng rất mạnh mẽ nha. Ngoài ra... có vẻ như còn 1 người cũng lên cấp, mặc dù xếp hạng “Thứ nhất - từ - dưới - đếm - lên”, nhưng mà thực lực so với mấy bạn học khác vẫn xem như là đứng đầu nha.”
Mấy chữ “Thứ nhất - từ - dưới - đếm - lên” của hiệu trưởng Yến đại nói vô cùng kéo dài... làm hiệu trưởng Lương của B đại giận đến suýt chút nữa đã phun một ngụm máu ra.
Lý Thiên Mặc tán đồng gật đầu: “Hiệu trưởng, ngài nói đúng. Lần này tất cả bạn học của chúng ta đều thông qua vòng thứ ba, có lẽ trường học lại phải tốn kém.”
Bởi vì, cuối tháng 11, các bạn học được thông qua đều phải đến đế dô thi tổng trận chung kết.
Tiền lộ phí, tiền ăn, tiền thuê khách sạn cũng đều là trường học bỏ vốn.
Hiệu trưởng Yến đại vô cùng háo phóng khoác tay: “Ai, chút chi phí này là cái gì? Các em thành công! Các em làm vẻ vang cho trường học! Đừng nói là tiền lộ phí, cho dù là tiền thưởng mỗi người cũng sẽ không thiếu!”
Hiệu trưởng Yến đại vung nắm đấm, hào hùng nói ra, lập tức cho người tài trợ...
Bởi vì, trước kia,... thật không ngji4 tới là 33 người toàn bộ lên cấp hết. Cái chi phí này cũng thật không nhỏ nha!
Lý Thiên Mặc hỏi hiệu trưởng B đại: “Hiệu trưởng Lương, có phải ngài nên nói xin lỗi với các học sinh của tôi?”
Anh càng nói càng nghiêm túc, cuối cùng tầm mắt quét qua mỗi học sinh Yến đại.
Lý Thiên Mặc nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng với hiệu trưởng Lương: “Ai đều không có tư cách xem thường chúng tôi! Mời hiệu trưởng Lương phụ trách cho chính câu nói của mình! Lấy thái độ đúng đắn nhất của ông ra, mời ông nói xin lỗi với công sức luyện tập cực khổ mà học sinh của tôi bỏ ra.”
Hiệu trưởng Lương của B đại giận đến lỗ mũi đều lệch đi, sắc mặt ông như gan heo vậy, màu máu đỏ lại lộ ra chút tím.
Các bạn học trường khác đều không nói lời nào, các học sinh tới tham gia ai cũng muốn mình là nhân vật chính, nhưng mà.... hôm nay là khí thế sân nhà của Yến đại, cho dù là ai cũng không áp chế được.
Yến đại người ta không chỉ lấy đệ nhất, cho dù là ba mươi thứ tự trước cũng một mình bọn họ bao hết!
Thật là..... quá mạnh mẽ!
Hiệu trưởng Lương của B đại mặt đỏ bừng, ông không muốn thừa nhận mình từng nói như vậy.
Nhưng mà.... nhiều người nhìn như vậy đâu. Nhất thời ông có chút không xuống đài được.
Vốn cho là, cười ha hả lăn lộn qua là được, ai biết thằng nhóc Lý Thiên Mặc này vô cùng tích cực!
Nhất định phải cho ông nói xin lỗi! Ông cứng cổ: “Ách... các bạn học....”
“Chờ mto65 chút ---” đột nhienj6 Lý Thiên Mặc giơ tay lên bảo ngừng, tiếp theo, chỉ thấy anh lấy điện thoại ra. Phát tin tức cho người bạn ký giả của anh, để cho anh mau tới/
Chuyện tốt như vậy, sao lại không có ký giả ở đó được chứ!
Phúc hắc như Lý Thiên Mặc, thích nhất là nhìn những người mà anh chán ghét bị té ngã thật đau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.