Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông nội của Hoa Thiếu Kiền nhìn tiểu Bảo Bảo đang ngủ say, ông cười đến không khép miệng được.
Ông vuốt râu nói: “Mỹ nhân của chúng ta ngủ thật ngon.”
“Gì? Mỹ nhân....”
Đoàn người cũng cười, không nghĩ tới lão gia tử Hoa nói chuyện mắc cười như vậy.... còn kêu tiểu bảo bào là mỹ nhân....
Lão gia tử Lôi nhìn ông, cười nói:“Già mà không đứng đắn, thích mỹ nhân đến điên rồi à?”
“Hừ!” Lão gia tử Hoa ngạo kiều hất càm nói: “Cái lão già ông biết cái gì! Chái gái của chúng ta sẽ gọi là Hoa - Mỹ - Nhân! Tôi đặt đấy.”
“Phốc ---” Lôi Tuấn là người thứ nhất phun, nháy mắt phục sát đất: “Hoa Mỹ Nhân... trời của tôi ơi! Mặc dù dáng vẻ tiểu bảo bảo của chúng ta rất đẹp mắt, nhưng cái tên này..... cũng quá....” Lôi Tuấn cảm thấy mình đã đủ ngu ngốc, nhưng bây giờ vẫn bị cái tên này đánh đến ngoài khét trong sống, mềm nhũn nóng hổi....
Đoàn người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, biểu tình đều là không dám tin tưởng.
Mọi người cùng nhìn Hoa Thiếu Kiền, chỉ thấy anh che ngực, gật đầu với mọi người, bày tỏ....: “Đùng là tên mà ông nội tôi đặt.”
Lão gia tử Hoa vô cùng vui vẻ, ông hất càm nói: “Cháu gái của tôi rất xinh đẹp nha! Phải gọi Mỹ Nhân chứ, vốn tôi định kêu là tiểu Mỹ, nhưng mà chữ tiểu không được, không thể hiện được vẻ rộng rãi của cháu gái nhà tôi, kêu Đại Mỹ thì khó nghe! Cho nên, liền kêu mỹ nhân.... lớn lên cũng sẽ là một đại mỹ nhân!”
“...” Lăng Vi giả vờ như có gì đó dính vào mắt, giơ tay lên bụm mặt cười, trong đầu nghĩ: Vẫn là lão gia tử nhà mình đáng tin nha... Diệp Thần, Lăng Thần, dễ nghe biết bao nha....
Hoa Mỹ Nhân.... sau này đi học, còn không phải bị các bạn học đặt cho ngoại hiệu nha?
Lôi Niểu Niểu là không tim không phổi nhất, cô cười lớn: “Ha ha, mỹ nhân.... mỹ nhân....”
Cô đứng bên cạnh tiểu Mỹ Nhân, vừa lắc đầu vừa nói: “Bảo bối nha... chờ con biết nói chuyện, dì nhỏ phải phòng vấn con, vốn là vì rắm bay ra ngoài, con đã đủ thúi rồi... Tên còn gọi là Mỹ Nhân.... tên tắt của con gọi là Mỹ Thúi đi...”
Hoa Thiếu Kiền che ngực: “...” Nháy mắt cảm thấy trong ngực lại trúng một mũi tên!
Lôi Tuấn nói: “Cũng may là con gái... Hoa Mỹ Nhân, nghe thật là không tệ. Nhưng nếu là đứa bé trai... kêu Hoa Soái Ca? Hoa Tịnh Tử? Hoa Anh Tuấn?”
Lôi Đình muốn bò dậy đạp anh! Lão gia tử Hoa trợn trắng mắt: “Tên của bé trai ông cũng đã nghĩ xong, kêu Hoa Đại Soái!”
“Phốc ----” Hoa... Đại Soái.... “Tiểu Soái” cũng không được nha, phải Đại “Soái”!
Trời ạ, lão gia tử Hoa là một người không biết đặt tên, đã giám định xong!
Đột nhiên Lôi Tuấn nói: “Ngày mai là trung thu, còn không bằng kêu Hoa Trung Thu đi...”
Ánh mắt mọi người càng khinh bỉ, nháy mắt cảm thấy “Hoa Mỹ Nhân” cũng.... không tệ lắm....
Không có so sánh, liền không có tổn hại nha!
...
Từ bệnh viện tở lại, Lôi Niểu Niểu kéo Lý Thiên Mặc vẫn luôn cùng cô luyện yoga.
Đột nhiên ba mẹ Lý Thiên Mặc gọi điện thoại tới, kêu anh và Lôi Niểu Niểu cùng đến chỗ bọn họ ăn cơm, ba của Lý Thiên Mặc còn cố ý nói: “Ngày mai là tết trung thu, bác đã cố ý nấu món cua mà Niểu Niểu thích nhất.”
Vẻ mặt Lôi Niểu Niểu tràn đầy thèm thuồng vui sướng gật đầu: “Tối mai sau khi học xong con sẽ qua.”
Lý Nhất Sơn còn nói: “Thiên Mặc nha, chúng ta mời anh Vân Hào cùng nhau đi, cả gia đình chúng ta cùng náo nhiệt.”
Lý Thiên Mặc gật đầu: “Được, trưa mai con đi đón cha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.