Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Thiên Mặc nhắm mắt lại hôn lên trên cổ cô ấy, Lôi Niểu Niểu ôm lấy cổ cô ấy, tìm môi của anh, hôn lên.
Lúc này, hai người bọn họ đều ngồi, vừa vặn xuất hiện ở trong ống kính... Tất cả mọi người trong nhà đều thấy hai người đang hôn nhau say đắm!
“Ặc ——” Lôi lão gia che mắt.
Lăng Vi đưa tay muốn nhấn kết thúc cuộc trò chuyện, lại nghe thấy Lôi Niểu Niểu hét lên: “Anh muốn ăn em hả? Anh đụng vào răng em rồi!”
Lôi Niểu Niểu tức giận hừ hừ che miệng lại: “Anh nhìn này, đã chảy máu rồi này!”
Lý Thiên Mặc trêu ghẹo nói: “Mau lấy chậu hứng đi. Mau mau, chảy ra bao nhiêu, em cứ uống về bấy nhiêu, đỡ cho em chảy máu quá nhiều, lại thiếu máu.”
“Ha ha ha ——” trong điện thoại di động, truyền tới tiếng cười phá lên như sấm!
Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu nhất thời bị dọa sợ hết hồn!
Ai đang cười vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Thiên Mặc nghiêng đầu... bỗng nhớ ra... anh ta chưa tắt điện thoại di dộng! Ôi trời ơi ——vừa rồi, anh ta và Niểu Niểu... ôi mẹ ơi... để cho người ta nhìn thấy hết rồi?!
Lôi Niểu Niểu dựng hết cả tóc gáy lên, cô ấy nhảy cỡn lên, chạy đến trước máy vi tính, nhìn lên màn hình điện thoại di động, trong nháy mắt...
“Á á á —— mấy người đều là người xấu!” Cũng may cô ấy và Lý Thiên Mặc không làm chuyện gì quá phận, nếu không... thật là xấu hổ!
Lôi Niểu Niểu tức đến nỗi muốn nổ tung, Lôi lão gia nói: “Chúng ta chẳng nhìn thấy gì cả, không đúng không đúng... Đã nhìn thấy một chút xíu.”
Lăng Vi lặng lẽ bổ sung thêm một câu ở trong lòng, cũng đúng mà... chỉ nghe thấy tiếng, quả thật không nhìn thấy bao nhiêu...
Lôi Niểu Niểu tức giận muốn điên lên, nhanh tay nhấn kết thúc cuộc trò chuyện!
“Lý Thiên Mặc —— em muốn giết anh!” Lôi Niểu Niểu nhào qua giống như ác hổ.
Rốt cuộc Lý Thiên Mặc cũng được trải nghiệm cái gì gọi là “Sư tử Hà Đông hống “!
Nhưng anh ta cũng bối rối mà!
Anh ta và cô thân thiết với nhau như vậy tổng cộng hai lần... Lần thứ nhất bị một nữ sinh quay lại; lần thứ hai, bị người nhà nhìn thấy...
Sau này, anh ta còn dám thân thiết với cô ấy sao?
Trong lòng anh ta hình thành bóng mờ đấy, được không?
Anh ta đoán diện tích của bóng mờ trong lòng mình, chắc chắn phải lớn hơn hai chiếc bánh bao hấp!
Lôi Niểu Niểu nhào tới, cô ấy thật sự muốn liều mạng với anh ta. Lý Thiên Mặc không để cho cô thành công, trực tiếp áp đảo cô ấy.
Anh ta ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Không sao không sao, nhìn thì nhìn, anh cũng chẳng mất miếng thịt nào cả. Bọn họ quan tâm đến em mà thôi, sợ anh bắt nạt em.”
Lôi Niểu Niểu da mặt mỏng, cô ấy tức giận nói: “Anh đừng có mơ, bọn họ không quan tâm đến em đâu, bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi!”
Lý Thiên Mặc ôm cô ấy nói: “Bọn họ nhìn thấy được cái gì? Cứ để cho bọn họ nhìn thấy trước, chẳng nhìn được sau! Cho bọn họ tò mò đến chết!”
“Ha ha ——” Lôi Niểu Niểu nghe vậy cười phá lên: “Đúng đúng, để bọn họ khong nhìn được sau!” Cô ấy chợt ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Phía sau còn có cái gì? Anh còn muốn làm gì nữa?”
Lý Thiên Mặc cong môi cười, mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy không nói gì cả, Lôi Niểu Niểu hung dữ trợn mắt nhìn anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.