Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Bá Tích tạt nước vào người mình, mà ông ấy hoàn toàn không để ý.
Ông ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Angel, Vương Tấn ngồi bên cạnh lấy khăn giấy đưa cho ông ấy, ông ấy cũng hoàn toàn không chú ý tới.
“...” Tất cả mọi người đều không nói gì.
Đến khi Vinh Phỉ nắm tay Angel, đi tới đứng yên bên cạnh Trần Bá Tích, Trần Bá Tích mới hoàn hồn lại, ông ấy mang theo biểu tình phức tạp nói với Angel: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau không?”
Angel hào phóng gật đầu.
Trần Bá Tích đứng lên, mang theo Angel đi về phía phòng nhỏ bên cạnh.
Lúc Lăng Vi đi vào, phát hiện ra bầu không khí hơi kỳ lạ: “Sao vậy?” Cô đi tới bên cạnh Diệp Đình, ngoẹo đầu nhìn anh: “Chú Trần và Angel đâu?”
Diệp Đình nhìn sang phía phòng nhỏ: “Bọn họ đang ở trong kia. Không biết kết quả thế nào.”
Lăng Vi gật đầu, thầm nghĩ trong đầu: “Nói chuyện riêng thế này, đoán... không đến mười thì cũng tám chín phần...”
Hơn mười phút sau, Trần Bá Tích và Angel đi ra khỏi phòng bao nhỏ.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn hai người bọn họ, Angel nói: “Tôi không nhớ gì cả... Tôi cũng không biết tại sao mình có sợi dây chuyền này... cho dù mọi người có bổ đầu moi óc tôi ra, cũng là vô dụng, bởi vì tự tôi cũng không nhớ gì về cái này.”
Cô ta sợ vào sợ dây chuyền: “Tôi thật sự không biết gì về sợi dây chuyền này. Tôi cũng không biết cha mẹ tôi là ai, nếu mọi người đều tò mò, tôi có thể phối hợp giám định ADN.”
Trần Bá Tích nói: “Không cần.” Ông ấy nhìn Angel, ân cần trong mắt càng ngày càng đậm, ông ấy nói: “Đôi mắt của con, giống mẹ con y như đúc.”
Angel lại nói: “Đôi mắt giống, cũng không thể nói rõ cái gì cả. Tôi sẽ không tùy tiện nhận bậy người thân.”
Trần Bá Tích lúng túng mỉm cười, lý do ông ấy nói không cần giám định, là sợ Angel nghi ngờ. Sợ cô ta cho rằng cô ấy không được thừa nhận.
Trần Bá Tích hoàn toàn không có ý đó, số phận của đứa bé này đã đủ khổ rồi, ông ấy không có tư cách yêu cầu cô ta làm bất kỳ chuyện gì cô ta không muốn làm.
Angel là người có nguyên tắc, cô ta nói với Trần Bá Tích: “Chúng ta ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ lấy máu xét nghiệm.”
Trần Bá Tích vội vàng gật đầu: “Chúng ta ăn cơm trước...” trong lòng Trần Bá Tích thật sự không dễ chịu gì, ông ấy vừa mới hỏi nghề nghiệp của Angel, Angel thờ ơ nói nghề nghiệp của cô ta là... sát thủ...
Cô ta còn nói... bây giờ trong đầu cô ta… còn có một con chip chưa được lấy ra.
Con chip này, giống như một quả bom định giờ... mà con chip này, vô cùng nguy hiểm, nếu cố cưỡng chế lấy ra có thể dẫn đến kết quả bị mù, kết quả xấu hơn nữa... là có thể trở thành người thực vật...
Lăng Vi nhìn Trần Bá Tích, hơi không hiểu...
Lăng Vi đụng đụng vào cánh tay của Diệp Đình, ra hiệu cho anh: “Chồng, bây giờ em hơi hồ đồ, theo như ý của chú Trần, Angel là con gái của chú ấy... Nhưng mẹ của Angel là ai? Sao Angel bị người ta vứt bỏ, lại sao cô ta lại bị mang đi huấn luyện thành sát thủ?”
Diệp Đình lắc đầu: “Anh cũng rất muốn biết...”
Ngay cả chính Angel cũng rất muốn biết... tại sao cô ta lại biến thành dáng vẻ như bây giờ!
Các cô gái khác đều sống vui vẻ mỗi ngày, vô lo vô âu, được cha mẹ bảo vệ, nhưng tại sao cô ta lại bị huấn luyện thành sát thủ?
Nhưng Trần Bá Tích vẫn không nói...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.