Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Marion lấy khăn tay, lau họng súng, nói: “Vào đi!”
Lôi Thiếu Triệt đi vào căn nhà rách nát đấy, diện tích căn nhà này không nhỏ, sau khi đi vào, phát hiện có rất nhiều gian phòng.
Marion dựa theo chỉ thị của thiết bị định vị trong tay, dẫn bọn họ đi về bên trái, qua hai gian phòng, Marion chợt dừng lại.
Ông ta kỳ quái nhìn thiết bị định vị, vì sao lại chỉ về phía mặt tường?
Bởi vì, trên mặt tường này, không có cửa... Không có cửa, vậy ông ta phải đi đâu? Chẳng lẽ dưới mặt đất?
Marion đi đến trước bức tường kia, thấy bên chân tường phủ nhiều cỏ khô. Ông ta ngồi xổm xuống, đẩy cỏ khô ra... Nhìn thấy trên mặt đất có một cái lỗ nhỏ, dài cỡ đầu thuốc lá.
Marion bèn lấy chìa khóa tỏng ngực ra. Chìa khóa này là hôm qua King Lear sai người đưa tới.
Lúc ấy ông ta còn chưa hiểu dụng ý, giờ mới biết, hóa ra chìa khóa này dùng để mở cửa dưới đất.
Sau khi đặt chìa khóa vào, cửa dưới mặt đất được mở ra. Dưới phiến đá dày nửa mét là cầu thang, trong cầu thang mà mật đạo. Marion dẫn ba người bọn họ đi xuống.
Lôi Thiếu Triệt và Lý Vân Hào liếc nhìn nhau, trong suy nghĩ của bọn họ, điện đường King Lear không phải như thế này.
“Mời nhanh chút.” Vào mật đạo, Marion thúc giục nói.
Lôi Thiếu Triệt và Lý Vân Hào đi xuống dưới, Souris vuốt râu, ánh mắt xoay chuyển, tiện ném một cúc áo kim loại xuống đất.
Cúc áo này có cài thiết bị theo dĩ, ông ta sợ mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên để lại cái này, để thuộc hạ của mình có thể kịp thời tìm ra ông ta.
Lôi Thiếu Triệt cũng dính lên vách tường vật thể dính màu trắng, cũng là thiết bị theo dõi. Nó sẽ hòa làm một thể với vách tường, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra.
Đây là thiết bị do Lôi Thiếu Triệt tựu phát minh ra, dù bị người phát hiện, cũng không thể hoài nghi lên ông.
Sau khi đốn người đi vào mật đạo, cửa đá trên đỉnh đầu ầm ầm đóng lại.
Mà trong mật đạo thì đen kịt, khi Marion thắp đuốc lên, Lôi Thiếu Triệt sợ ngây người!
Sao lại là mật đạo một đầu...
Đây quả thực là... một tổ ong dưới mặt đất! Bức tranh được treo trên vách tường, chính là sơ đồ của “tổ ong lớn” này.
Chiều dài của tổ ong lớn đại khái khoảng 1500 mét, độ rộng khoảng 1000 mét. Bên trong do vô số tổ ong nhỏ sắp xếp thành.
Bên trong có hàng ngàn, hàng vạn cửa ra vào, tung hoành giao nhau!
Lôi Thiếu Triệt nhìn xung quanh, giờ bọn họ đang đứng ở một tổ ong.
Tổ ong này là một căn phòng nhỏ hình lục giác, trên sáu vách tường đều có cửa. Marion dựa theo định vị mở cửa bên trái, sau khi bọn họ đi vào...
“A, bánh ngọt ơi...” Souris lập tức hối hận, ông ta không nên đi theo!
Một khi đi vào nơi rách nát này, căn bản đừng hòng đi ra ngoài. Giờ bọn họ lại thấy... sáu cánh cửa!
Marion mở một cánh cửa trong đó, rồi lại thấy sáu cánh cửa khác!
Bọn họ đi hai mươi phút, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Souris ảo não, hối hận xanh ruột! Dù ban nãy ông ta để lại tín hiệu bên ngoài, cũng chẳng có ích gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.