Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Thiếu Dục trong nháy mắt cảm thấy cả sự việc không đơn giản như vậy… Xem ra lần hành động bao vây tiêu diệt Hắc Dạ Đế Quốc không thuận lợi!
Nội gián này, chắc chắn có! Không phải bên cạnh ông thì nhất định là bên cạnh Diệp Đình…
Diệp Đình sẽ đề phòng người bên cạnh chứ?
Lôi Thiếu Dục nhắn cho Diệp Đình: “Cẩn thận người bên cạnh con.”
Chữ giống nhau! Diệp Đình nhíu mày, tim Lăng Vi đập loạn, cô nắm chặt tay Diệp Đình, nói: “Ý của cha là bên cạnh ông tuyệt đối không có nội gián, ngược lại ông ấy đang lo lắng cho chúng ta. Sợ bên chúng ta có nội gián…”
Diệp Đình và Lăng Vi bốn mắt nhìn nhau…
Chợt cảm thấy khó bề phân biệt. Nhưng Diệp Đình vẫn cảm thấy anh em của anh đều tuyệt đối đáng tin!
Giống như tiến vào vòng tuần hoàn chết, Lăng Vi nói: “Bất kể thế nào, chúng ta cẩn thận hơn đi.”
Lúc này, Giang Quân tới gõ cửa kính xe bọn họ, Diệp Đình và Lăng Vi xuống xe, Giang Quân nói: “Đã chặn toàn bộ giao lộ, nhưng đối phương lại thần không biết quỷ không hay biến mất. Quá kỳ lạ, mười mấy giao lộ của đại lộ 201 đều không chặn chiếc xe nào khả nghi.”
Lăng Vi suy nghĩ một lát, nói: “Không phát hiện xe khả nghi... Hoặc là bọn họ trốn đi, hoặc là… bọn họ đổi phương tiện giao thông.”
Giang Quân không chắc chắn hỏi: “Trực thăng?” Anh ta lại lắc đầu: “Trực thăng rất thu hút ánh mắt người khác, không khác gì tấm bia. Nếu bọn họ đổi đi bằng trực thăng thì đã sớm bị đội tuần tra của chúng ta phát hiện.”
“Vậy bọn họ không đi…” Lăng Vi nói: “Nhà ở, siêu thị đại lộ 201 đều có thể là nơi ẩn núp của bọn họ.”
Giang Quân nói: “Phía anh đã đặt trạm gác trên đường, trăm thước có một cảnh sát viên, một khi bọn họ xuống xe liền bị phát hiện.”
Lăng Vi kinh ngạc nói: “Đã vậy vẫn không phát hiện bọn họ?”
“Không có.” Giang Quân lắc đầu.
“…” Đám người này cũng quá xảo quyệt, quá đáng sợ rồi!
“Anh Đình —— Chị dâu!” Lôi Đình và Lôi Tuấn chạy tới bọn họ, bụng Lôi Đình lớn, chạy rất tốn sức, Lăng Vi và Diệp Đình lập tức đi tới cô.
Lôi Tuấn chạy tới cạnh bọn họ trước, sốt ruột hỏi: “Mẹ em bị bắt cóc?”
Lôi Tuấn hơi mờ mịt, anh và Kỷ Nhu mới đoàn tụ mà… còn chưa ấm đã lạnh!
Lôi Đình ôm bụng chạy tới: “Xảy ra chuyện gì? Mẹ và Tiểu Tony, Lăng Tiêu bị bắt cóc? Còn nữa, hai người bị tập kích?”
Lôi Đình quan sát Lăng Vi và Diệp Đình từ trên xuống dưới, hai người bọn họ đều bị thương, mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng vải thưa còn rỉ máu.
“Hai người không sao chứ? Có nghiêm trọng không?”
Lăng Vi nói: “Anh chị không sao, bây giờ… đáng hận nhất chính là sau khi tên bắt cóc trói người đi, biến mất vô căn cứ, làm thế nào cũng không tìm ra!”
Lôi Tuấn nói: “Lục soát toàn diện! Em lập tức phái người đi lục soát!”
Lăng Vi kéo anh: “Anh Đình của cậu đã cho người đi lục soát, cậu chăm sóc tốt cho Tiểu Đình là được.”
Lôi Đình nói: “Em không cần chăm sóc, em không cần! Em vẫn khỏe, mọi người mau đi thăm dò đi, không cần phải để ý đến em!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.