Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phía sau Lôi Tuấn còn hơn 10 người tổ ám ảnh, tất cả đều cúi đầu, thở cũng không dám.
Lăng Vi nhướn mày: “Cái gì? Lại không thấy mẹ đâu?”
Sắc mặt Diệp Đình phát lạnh, nhiều người bảo vệ bà như vậy, trông chừng bà như vậy thế mà còn để người mất tích?
Diệp Đình nhìn thoáng qua tổ ám ảnh: “Một người sống sờ sờ để các người đánh mất hai lần, có phải bình thường trôi qua yên bình rảnh rỗi không hả? Muốn về nhà dưỡng lão hết có phải không?”
Thành viên ám ảnh dựng cả tóc gáy, Đình ca nói quá ác độc rồi, ý anh là muốn giải tán tổ ám ảnh sao?
“Đình ca… việc này không thể trách bọn họ… là em để lạc dì Khanh.” Lăng Vi đi vào, cô cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn dưới đất không dám nhìn Diệp Đình…
Diệp Đình trừng cô, anh muốn giết chết cô nhưng lại không thể, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa.”
Diệp Đình vung tay: “Còn không nhanh đi tìm?”
Lôi Đình ngập ngừng: “Không cần tìm.. là em cố tình đánh mất dì Khanh..”
“Cái gì cơ?” Lăng Vi u mê rồi.
Diệp Đình nổi trận lôi đình: “Em ăn no rửng mỡ hả?” Lôi Tuấn cũng tức điên lên: “Tiểu Đình, em điên hả? Bên ngoài nguy hiểm thế nào, đầu óc dì Khanh lại không tốt, em không biết sao?”
Lôi Đình cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, cả người nóng lên, kiên trì nói: “Em có suy nghĩ của mình, em làm vậy là tốt cho dì ấy.”
Diệp Đình giơ tay muốn đánh cô nhưng vẫn nhịn xuống nắm thành nắm đấm lớn tiếng quát: “Nói rõ cho anh.”
Lôi Tuấn giơ tay cốc đầu cô: “Đầu em bị kim châm hả? Hay là lừa đá? Hay là đá chen vào não? Hay nước nóng dội vào? Hả, em có bị ngốc không vậy? Có bị điên không vậy?”
Lôi Đình cũng không dám né, để anh mắng, dí đầu cô.
Lăng Vi đi qua ngăn Lôi Tuấn: “Thôi đã, để em ấy nói xong đi.”
Lăng Vi phân phó người kéo ghế cho Lôi Đình, cô nhìn Lôi Đình, trầm giọng hỏi: “Sao lại như vậy? Cái gì mà bảo cố ý để mất? Em muốn làm anh em tức chết hay sao? Nhanh nói cho rõ có chuyện gì xảy ra?”
Lôi Đình nói: “Sáng nay dì Khanh tới tìm em… dì nói dì muốn đi mua quần áo cho hai đứa nhóc, em đồng ý đi cùng dì. Lúc bọn em đi dạo phố, đột nhiên dì nói với em, dì nói muốn đi tìm Lôi tiên sinh… vẻ mặt của dì cực kì bi thương, em biết dì nhớ ông ấy… hai mươi mấy năm không gặp, đột nhiên người nọ xuất hiện khiến cho dì ngày đêm khó ngủ… trong tay dì ấy vẫn nắm chặt tờ giấy, mỗi lần xem đều rơi nước mắt. Em khuyên dì ấy… em nói thân phận bác cả vô cùng đặc biệt, nếu ông ấy không muốn lộ diện, dì có tìm cũng không tìm thấy ông ấy.”
Lôi Đình hít một hơi thật sâu nói tiếp: “Đột nhiên dì Khanh khóc rất thương tâm… cả người đều run lên… bụm mắt mà khóc, dì nói: Ông ấy không tới tìm dì thì dì đi tìm ông ấy. Các cháu ném dì ở trên đường đi, đầu óc dì không tốt, không thể về nhà, ông ấy nhìn thấy dì gặp nguy hiểm sẽ phải quan tâm đến dì. Ông ấy nói ông ấy yêu dì… ông ấy sẽ không mặc kệ dì.”
“...”
Lôi Đình bĩu môi, lén nhìn Diệp Đình, thấy sắc mặt anh đen như đáy nồi, vội vàng nhìn xuống đất.
Tất cả mọi người đều không nói gì, không khí trong phòng yên lặng đáng sợ, Lôi Đình lại như lên đoạn đầu đài hành hình vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.